Nhập Thanh Vân

Chương 113: Thí luyện




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

“Ở đây, truyền nguyên lực vào, ấn chỗ này, bùm!”

Nàng khoa tay múa chân thật sự rất nghiêm túc, vẻ mặt cũng rất chính trực, nhưng không hiểu sao, Kỷ Bá Tể lại bật cười, đuôi mắt cong cong.

Minh Ý nghiêm túc lại, lạnh lùng nhìn hắn, đưa tay ra ám chỉ cổ họng.

Hắn luôn coi thường thần khí này, thậm chí còn dám phân tâm trên chiến trường, đến lúc đó ngay cả chết như thế nào cũng không biết. 

Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ nàng như vậy, Kỷ Bá Tể giật mình, thu lại vẻ mặt và cùng nàng tiếp tục tiến về phía trước.

Hắn chưa từng thấy bộ dạng Minh Hiến trên chiến trường, vì vậy cũng không thể liên tưởng Minh Ý và Minh Hiến với nhau. Cho đến lúc nãy, hắn mới cảm nhận được một chút.

Cô nương nhỏ xíu này từng là một anh hùng tung hoành ngang dọc chiến trường.

Một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào trái tim hắn, Kỷ Bá Tể mím môi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng.

Một người nhỏ bé như vậy, làm thế nào để gánh vác cả một thành trì lớn?

Bước vào khu vực sương mù dày đặc khác, Kỷ Bá Tể đột ngột đưa tay kéo Minh Ý đang đi trước lại.

“Có người.” Hắn khẽ lẩm bẩm.

La Kiêu Dương và những người khác cảnh giác, Minh Ý cũng lập tức phản ứng, đứng sau lưng Kỷ Bá Tể.

Nơi chôn giấu thần khí thượng đẳng phía trước đã bị phục kích, trong sương mù dày đặc không nhìn thấy gì, nhưng có thể mơ hồ cảm nhận được sát khí.

Kỷ Bá Tể sử dụng lá chắn, che chắn cho hắn và Minh Ý, sau đó giơ “Hỏa Thụ Ngân Hoa” lên, hướng về nơi hắn cảm giác sát khí nồng nặc nhất, ấn xuống.

Bùm ——

Vòng nguyên khí hình pháo hoa khổng lồ phá vỡ sương mù lao vào sa trường, có người trong sương mù di chuyển, tạo nên một cơn gió.

Phàn Diệu nhìn chằm chằm vào hướng gió mà ấn Lôi Đình Vạn Quân, nguyên lực khổng lồ mang theo sức nặng như núi Thái Sơn, san bằng một cồn cát phía trước.

“Man lực¹.” Có người trong sương mù cười nhạo, sau đó ấn mở thần khí, vài cái bóng như ma quỷ nhanh chóng lao tới chỗ bọn họ từ trong cát.

¹có nghĩa là sức mạnh thô bạo, sức mạnh không có kỹ thuật. Nó thường được sử dụng để mô tả hành động sử dụng sức mạnh mà không có sự kiểm soát hoặc kỹ năng tinh tế.

Kỷ Bá Tể giơ tay chém xuống, nhanh chóng chặt đứt bóng ma trên mặt đất, Sở Hà và La Kiêu Dương cũng ra tay, lao vào sương mù dày đặc để chiến đấu.

Minh Ý muốn ngăn họ nhưng không kịp, chỉ đành nhìn năm người tản ra.

Điều tối kỵ nhất trong thi đấu ở thành Trục Nguyệt là đội ngũ bị tản ra, rõ ràng những người này thiếu kinh nghiệm.

May mắn thay, Kỷ Bá Tể không chạy lung tung, nhận ra hơi thở của những người còn lại biến mất, hắn cau mày, bế nàng lên: “Bám chặt lấy ta.”

Khiên của hai người ngay lập tức hợp nhất thành một, Minh Ý thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của hắn chảy qua sống lưng nàng.

Tai nóng lên, nàng lẩm bẩm: “Đi đến nơi sương mù dày đặc nhất, chúng ta không đủ người, chỉ có thể đợi các đội khác tàn sát lẫn nhau gần hết, sau đó mới đến ánh trăng sáng nhất để dọn dẹp tàn cuộc.”

Kỷ Bá Tể ừ một tiếng, đưa nàng né tránh những đòn tấn công xung quanh, chạy về phía sương mù dày đặc.

Xung quanh dần dần từ thần hồn nát thần tính chuyển sang bình yên gió lặng, Minh Ý thở phào nhẹ nhõm, hơi ngượng ngùng nhảy xuống từ lưng hắn: “Ta nói cho ngươi cách sử dụng cụ thể của ‘Hỏa Thụ Ngân Hoa’.”

Kỷ Bá Tể buông nàng xuống, một tay che chở phía sau lưng nàng, tay kia cầm “Hỏa Thụ Ngân Hoa” đưa đến trước mặt nàng.

Minh Ý lấy ra dụng cụ mang theo bên mình, ngay lập tức sửa đổi các bộ phận của nó, vừa sửa vừa nói: “Đây là bút tích của Xà sư trưởng ba năm trước, lúc đó đã giúp thành Triều Dương giành chiến thắng trong ải Thần Khí Đường, nhưng sau này các loại thần khí thượng đẳng liên tục xuất hiện, nó trở nên lạc hậu rồi.”

“Ta sửa những chỗ này ngươi hãy ghi nhớ, có thể sử dụng đối chiến.”

Sương mù dày đặc, hai người chỉ có thể đến gần mới có thể nhìn rõ nhau. Kỷ Bá Tể nhìn ngón tay bay lượn của nàng, đột nhiên thấp giọng nói: “Ngươi dù không có nguyên lực mạnh mẽ vẫn là một chú khí sư giỏi. Thành Triều Dương thật sự không biết nhìn hàng. “

Những ngón tay đang bay của Minh Ý chợt dừng lại, chật vật rũ mắt: “Thành Triều Dương không thiếu chú khí sư giỏi.”

Xà Thiên Lân tuy chỉ nhận đồ đệ duy nhất là nàng, nhưng cũng là sư trưởng nhiệm giáo tại Nguyên Sĩ Viện. Nguyên Sĩ Viện của thành Triều Dương có hơn chục chú khí sư trẻ tuổi, không thiếu nàng.

Hơn nữa…

“Thành Triều Dương không phải kẻ không biết nhìn hàng, chỉ là một vài người kia thôi.” Nàng thở dài, “Thành trì có tội gì?”

Kỷ Bá Tể không đồng ý: “Thứ ngươi luôn bảo vệ, nếu khi ngươi cần nó lại không thể bảo vệ ngươi, thì đó là tội lỗi của nó.”

“Ngươi người này, trong lòng không có vinh quang thành trì, sẽ không đi xa được trong Đại hội Lục Thành.” Sửa xong thần khí, Minh Ý nhìn thẳng vào hắn, “Đại hội Lục Thành lúc đầu có thể so sánh sức mạnh nguyên lực, nhưng đến cuối cùng dựa vào niềm tin. Người chiến đấu cho bản thân mình, thường không thể kiên trì lâu như những người chiến đấu cho thành trì.”

Vớ vẩn.

Kỷ Bá Tể cho rằng nàng đã quen bị nô dịch, mới có những suy nghĩ kỳ quặc này.

Trên đời này người quan trọng nhất chính là bản thân hắn, niềm tin chiến đấu cho bản thân hắn, dựa vào đâu mà phải thua cái “chiến đấu cho thành trì” giả tạo của nàng?

Cất giữ thần khí, hai người tiếp tục đổi chỗ ẩn náu.

Minh Ý mang đôi giày thêu miệng nông, cát lọt thẳng vào giày và tất. Nếu là trước đây, nàng chắc chắn sẽ nũng nịu kêu lên, bĩu môi đòi hắn bế, không muốn đi bộ. Nhưng hiện tại, nàng thậm chí không thèm nhìn xuống, thực sự không thể đi nổi nữa, đành cởi giày ra xách trong tay.

Kỷ Bá Tể đi một đoạn đường dài, vẫn không đợi được nàng xin giúp đỡ.

Bất đắc dĩ kéo người lại, hắn cúi người xuống: “Lên đi.”

Minh Ý lắc đầu: “Nếu ta không thể thoát khỏi sa trường cát này, thì đó là do ta quá yếu kém, đáng đời, kêu ngươi bế làm sao được.”

Hắn không kiên nhẫn mà tắc lưỡi một tiếng: “Chẳng phải nói tỉ thí này ngoài cá nhân còn xét cả sự phối hợp đồng đội sao? Nếu ta đi ra một mình, lão Tần lại phải lải nhải suốt nửa ngày, ngươi lên đi.”

Nhíu mày nhìn hắn một lúc, Minh Ý do dự bò lên lưng hắn.

Trước đây, luôn là nàng cứu đồng đội, đây là lần đầu tiên được người khác cứu, nàng cảm thấy có chút xấu hổ kỳ lạ.

Nhưng càng xấu hổ, nàng càng phát hiện ra rằng như vậy thật tiện lợi, lá chắn nguyên lực của Kỷ Bá Tể rắn chắc khiến người ta yên tâm, nàng thậm chí không cần đề phòng phía sau.

Trước kia lão Xà thường nói dựa dẫm vào người khác rất vô lại, không phải là việc nàng nên làm, và cũng không có ai đáng tin cậy hơn nàng, vì vậy Minh Ý đã quen tự mình gánh vác mọi chuyện đến cùng. Bỗng nhiên có người cho nàng dựa vào, cảm giác này thật ra…khá tốt.

Hai người suôn sẻ né tránh được những nơi chiến đấu ác liệt nhất trong sương mù dày đặc, đợi gần đến thời gian, Minh Ý lại chỉ đường dẫn Kỷ Bá Tể đến nơi ánh trăng sáng nhất.

Những người sống sót đều sẽ tụ tập về đây, chỉ cần sống sót dưới ánh trăng khi trăng lên cao nhất, họ có thể phân chia tam thượng thành vòng này theo thứ tự đến nơi. 

Khi hai người đến nơi, dưới ánh trăng vẫn còn hơn mười người đang chiến đấu, một vài đệ tử cầm trong tay những thần khí vô cùng lợi hại, có thể nói là đại sát tứ phương.

Minh Ý nhìn một vòng, không thấy La Kiêu Dương và những người khác, đang định bảo Kỷ Bá Tể đi trốn tiếp, thì một học tử tinh mắt bỗng hét lên: “Kỷ Bá Tể ở đằng kia!”

Hơn mười người lập tức động thủ, hướng thần khí về phía họ mở công tắc. Những luồng nguyên lực đầy màu sắc lao như bay về phía họ.

Khi có một người mạnh hơn nhiều người khác trên sân, những người khác sẽ đoàn kết lại để tiêu diệt người đó trước, Minh Ý có thể hiểu được điều đó.

Nhưng, tấn công Kỷ Bá Tể thì thôi đi, tại sao mấy đợt nguyên lực mạnh mẽ lại lao thẳng về phía nàng?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.