Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Câu nói này từ miệng Kỷ Bá Tể nói ra quả thật không dễ dàng, Minh Ý nhướn mày nhìn hắn một cái, thầm nghĩ: “Ngươi không dính phải nhiều chuyện phức tạp, cho dù năm đầu tiên thua ta, năm thứ hai khả năng thắng cũng rất lớn.”
Ung Vương đã mười bảy tuổi, Mạnh thị sẽ không dung túng cho nàng bao nhiêu năm nữa, cho dù năm nay không ra tay, năm sau cũng sẽ ra tay, nàng không thể luôn chiến thắng mãi được.
Kỷ Bá Tể liếc nhìn nàng: “Khen ngươi hai câu ngươi đã tưởng thật rồi, ta nói không chắc có thể chiến thắng, chứ không nói nhất định không thể chiến thắng, với cái kiểu lo trước lo sau như ngươi, chỉ cần trong đội có một người mắc lỗi, ngươi chắc chắn sẽ đến giúp đỡ rồi lại bị thương. Vậy ở trận sau ngươi chắc còn có thể thắng ta chứ?”
Khóe miệng giật giật, Minh Ý thu hồi ánh mắt, gắp sườn: “Người dẫn đầu sẽ lấy đại cục làm trọng, nếu ngươi muốn trở thành một tên ác ôn, đương nhiên có thể bảo vệ bản thân đến cùng. Nhưng, ba người còn lại cho dù ai làm người dẫn dầu, các ngươi cũng chưa chắc có thể tiến đến những trận đấu sau.”
Nàng nói đúng, hôm nay đã thấy rõ ràng, thực lực của những người này không yếu, nhưng ý thức hợp tác quá kém, chỉ cần người của một thành trì nhắm vào bọn họ để tấn công từng người một, bọn họ sẽ tan rã.
Một đội ngũ như vậy đừng nói đến việc giành lấy vị trí ở thượng tam thành, ngay cả việc giữ được mạng cũng là một vấn đề.
Kỷ Bá Tể động đũa, linh hoạt cướp đi miếng sườn nàng gắp: “Nhiệm vụ của ta chỉ là chiến thắng trong trận đấu thuật cuối cùng, còn những việc khác, liên quan gì đến ta.”
Mình Ý ngẩn ra, vừa giành lại miếng sườn vừa cau mày: “Ngươi người này…”
Quả thật là không có cảm giác vinh quang thành trì, hắn chỉ là đi thi đấu một trận đấu có lợi nhất cho bản thân, sau đó lợi dụng vinh quang và địa vị mà trận đấu mang lại để tiếp tục trả thù cho ân nhân của mình.
Có thể lý giải, nhưng Minh Ý không thích thái độ này của hắn.
Miếng sườn ngon lành bị hai người này dùng đũa chọc nát vụn, Tu Vân nhìn trái nhìn phải, thật sự nhìn không được nữa, dứt khoát đưa bát ra, hứng lấy miếng sườn mà hai người họ tranh giành.
“Nghe không hiểu các ngươi đang nói gì, nhưng món này ta đã làm cả nửa canh giờ lận đấy.” Nàng chu môi, “Nếu không hợp khẩu vị, ngày mai cứ ra phạn đường mà ăn cơm.”
Hai người vội vàng thoát khỏi bầu không khí căng thẳng trên sa trường, sôi nổi động đũa.
Vẻ mặt dịu lại, Tu Vân cười khẽ: “Ta đã chào hỏi với người của trù phòng bên kia, ngày mai là kỳ thăm thân của Nguyên Sĩ Viện, ta sẽ nấu một bữa thịnh soạn cho các ngươi, các ngươi nhớ về đúng giờ nhé.”
Nguyên Sĩ Viện luôn yêu cầu các đệ tử ở lại trong viện, vì vậy ba tháng một lần sẽ có hai ngày thăm thân, mỗi khi đến dịp này, cổng Nguyên Sĩ Viện lại náo nhiệt như chợ phiên.
Tuy nhiên, Minh Ý không có phụ mẫu trưởng bối, Kỷ Bá Tể cũng không có, Tu Vân càng không liên lạc với nhà, vậy nên ba người có thể quan tâm lẫn nhau.
Ai ngờ, sáng sớm hôm sau, kéo xe đến sớm nhất lại là người nhà của Tu Vân.
Tu Vân ngơ ngác, lại có chút vui mừng, vội vàng cúi đầu xin lỗi Minh Ý và Kỷ Bá Tể: “Ta qua đó một chuyến.”
“Không sao.” Minh Ý xua tay, “Gần đây ta kiếm được kha khá bối tệ, gọi Hoa Biệt Chi mang một bàn thức ăn đến đây là được.”
Kỷ Bá Tể dựa vào cây cột phía sau, tỏ ra không mấy quan tâm.
Tu Vân tràn đầy niềm vui đi ra ngoài, vừa mở cửa, bên ngoài xa xa truyền đến tiếng chào hỏi của trưởng bối các nhà và sư trưởng, không ít gia nô mang từng rương đồ vào trong, quản gia đi bên cạnh không ngừng nói: “Thiếu gia, lão gia nhớ ngài lắm, sao ngài lại gầy đi vậy?”
“Công tử, đây là canh phu nhân tự tay hầm.”
“Đây là áo mới do tẩu tẩu ở nhà làm cho.”
Truyện được đăng tại TruyenMoi!
Rộn ràng náo nhiệt, khiến căn phòng của bọn họ càng trở nên yên tĩnh.
Minh Ý cúi mắt, đứng dậy thu dọn mấy khối sắt mềm, tiện thể tu bổ Lôi Đình Vạn Quân bị hư hỏng.
Kỷ Bá Tể liếc nhìn nàng, trầm mặc sau một lúc lâu, bước ra khỏi cửa.
Cảnh tượng bên ngoài thật sự là khó lường, có vài nhà còn khoa trương, trực tiếp kéo xe vào trong, từ bạc sam mỏng manh cho mùa hè đến chăn bông ấm áp cho mùa đông, cái gì cũng có, thậm chí còn mang theo cả một con lợn sữa quay tới.
Kỷ Bá Tể chưa từng thấy cảnh tượng này, nhưng hắn cảm thấy, Minh Ý hẳn đã từng trải qua.
Hắn cũng không phải đau lòng cho nàng, hắn còn chẳng có thời gian lo cho bản thân, chỉ là nhìn người khác đều có, hắn suy nghĩ một hồi, vẫn đi ra khỏi Nguyên Sĩ Viện từ cửa sau.
Hôm nay đường phố cũng rất đông đúc, các tiểu quán ven đường đều chật kín người, Bất Hưu khó khăn len lỏi qua đám đông đi theo hắn, lớn tiếng nói: “Ngài muốn mua gì cứ phân phó một tiếng là được, hà tất phải tự mình ra ngoài.”
Giọng nói bị tiếng ồn ào của đám đông lấp đi một nửa, Kỷ Bá Tể mơ hồ đáp: “Ngươi không biết ta muốn thứ gì.”
Bất Hưu không nghe rõ, chỉ thấy đại nhân đã tự mình bước vào cửa hiệu vải.
“Ngài chờ một chút, khách quý phía trước sắp đi rồi.” Chưởng quầy gương mặt tươi cười mời hắn ngồi xuống thiên sảnh.
Kỷ Bá Tể gật đầu, vừa ngồi xuống nhấp một ngụm trà, đã thấy rèm che đối diện vén lên, Tư Đồ Lĩnh ôm một chiếc rương cao hơn cả đầu bước ra.
“Phù Việt, nhìn đường giúp ta.” Y khó khăn duỗi chân dò dẫm ngạch cửa.
Thị vệ cao lớn đi theo bên cạnh y, rất là bất đắc dĩ: “Để thuộc hạ làm cho.”
“Vậy không được, đã nói là tự tay chuẩn bị cho Minh tỷ tỷ, vậy thì phải do chính tay ta làm hết, ngươi không được động tay vào.” Tư Đồ Lĩnh thuận lợi bước qua ngạch cửa, đặt chiếc hợp cao cao lên xe ngựa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Phải chạy nhiều nhà mới tìm được chiếc áo choàng thanh nhã, những chiếc khác quá thô tục.”
Phù Việt dở khóc dở cười: “Y bào của nữ tử trên đời này vốn nhiều màu sắc sặc sỡ.”
“Nàng mới không thích màu sắc sặc sỡ, nàng thích loại gọn gàng lưu loát này.” Tư Đồ Lĩnh hừ một tiếng, hoàn toàn không nhìn sang thiên sảnh, cũng không phát hiện ra Kỷ Bá Tể, chỉ vỗ tay nhảy lên xe ngựa, “Nhanh lên, phía trước là Hoa Biệt Chi rồi.”
Bất Hưu nhìn xe ngựa của bọn họ đi xa, do dự nhìn đại nhân nhà mình: “Này, tiểu đại nhân đã chuẩn bị nhiều thứ cho Minh cô nương như vậy, vậy ngài không mua gì sao?”
Trong đầu tất cả đều là bộ dáng Tư Đồ Lĩnh nhìn chiếc hộp đó cười đến môi hồng răng trắng, Kỷ Bá Tể hơi hơi híp mắt: “Ta mua cái gì, có cái gì hay để mua.”
“Vậy ngài đến đây để làm gì?” Bất Hưu nhìn xung quanh.
“Mua hai bộ cho bản thân ta, không được sao?”
“Được.” Bất Hưu lập tức chọn ra hai bộ áo choàng mỏng vừa vặn với hắn.
Kỷ Bá Tể cau mày, khóe mắt liếc nhìn trang phục nữ tử bên cạnh.
Minh Ý không thích màu sắc sặc sỡ? Trước đây hắn đã may cho nàng rất nhiều bộ váy áo sặc sỡ, nàng cũng khá vui vẻ, Tư Đồ Lĩnh thật sự không hiểu gì về nàng.
Chưởng quầy có thị lực tốt nhìn hắn một cái, lập tức cười nói: “Hôm nay để cảm ơn sự chiếu cố của khách quan, bổn tiệm sẽ tặng một bộ y bào nữ tử khi mua một áo choàng nam nhân, mời đại nhân chọn.”
Bất Hưu nghe vậy liền khoát tay: “Nhà chúng ta không có nữ quyến nào có thể mặc loại váy áo này, tính tiền đi, lúc nãy nói bao nhiêu nhỉ? Ba nghìn bối tệ?”
“Tổng cộng là sáu nghìn bối tệ.” Chưởng quầy chấp tay chào Kỷ Bá Tể, “Đại nhân chọn hai chiếc váy cho phải lễ cũng tốt, rất rẻ.”
Vì người ta nhiệt tình như vậy, Kỷ Bá Tể đành miễn cưỡng, xua tay một cách thờ ơ: “Lấy cái thứ nhất hàng trên bên trái, cái thứ ba hàng dưới bên phải đi.”