Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Bất Hưu cảm thấy đại nhân nhà mình bị lừa chắc luôn, bộ y phục đó chỉ có giá ba nghìn bối tệ, mà chưởng quầy đã cưỡng ép bán với giá sáu nghìn bối tệ.
Nhưng, đại nhân thông minh của hắn lại không hề nhận ra, còn bảo hắn trả tiền rồi nhanh chóng rời đi, như là sợ chưởng quầy đổi ý vậy.
Ôm chiếc hộp cao cao, thở dài, vừa định hỏi đại nhân có muốn về Nguyên Sĩ Viện hay không, thì nghe thấy đại nhân nói: “Tiền trong người đưa ta, ngươi mang đồ về trước, ta đi dạo thêm một lát.”
Vâng lời đưa túi tiền cho hắn, Bất Hưu ân cần dặn dò: “Quán bánh rán hành mà Minh cô nương thích ăn ở ngay giữa phố bên cạnh, ngài đi qua con hẻm bên này là gần nhất.”
Cái tay cầm túi tiền khựng lại, Kỷ Bá Tể ngoảnh mặt đi: “Ai thèm ăn thứ đó.”
“Vâng vâng, lúc mua bảo chủ quán cho thêm hai tờ giấy dai¹, không thì dễ bị dính vào tay lắm.”
¹Loại giấy dày kẹp bánh.
“…” Kỷ Bá Tể vung tay áo bỏ đi, cố tình đi theo con đường lớn.
——Hắn mới không đi phố bên cạnh mua bánh rán hành vớ vẩn, rõ ràng bây giờ nàng thích ăn mấy món của Hoa Biệt Chi hơn.
Tuy nhiên, vừa đến cửa Hoa Biệt Chi, hắn đã nhìn thấy Tư Đồ Lĩnh vừa bước ra, đang bưng ba hộp thức ăn lớn đặt lên xe.
Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng, những ngón tay trắng nõn lướt qua hoa văn chạm khắc trên hộp thức ăn, lưu luyến không muốn xa rời.
Kỷ Bá Tể híp híp mắt.
Phù Việt cùng hắn lên xe, hai người đi về hướng Nguyên Sĩ Viện.
Không sao, dù sao cũng đã nhận làm đệ đệ, hắn đi thăm Minh Ý cũng là chuyện đương nhiên, mang chút lễ vật cũng là bình thường, biểu hiện cũng là bình…
Bình thường cái quỷ á!
Hít sâu một hơi, Kỷ Bá Tể tìm con hẻm nhỏ bên cạnh, nhanh chóng đi tìm quầy bán bánh rán hành lúc trước.
“Ta muốn tất cả.” Hắn ném bối tệ xuống, “Gói dày chút.”
Chủ quán khiếp sợ mà nhìn hắn một cái: “Nhưng mà quan khách…”
“Đừng nói nhảm, gói lại.”
“Vâng vâng.”
Cỗ xe ngựa của Tư Đồ Lĩnh sẽ phải kẹt lại trên con đường đông đúc này rất lâu, Kỷ Bá Tể đã tính toán, cầm lấy chiếc bánh rán hành được gói kỹ, đi qua con đường nhỏ, sẽ đến Nguyên Sĩ Viện trước hắn.
Tuy nhiên, cũng không biết hôm nay là ngày xui xẻo gì, đường nhỏ còn đông đúc hơn đường lớn, thậm chí còn có một nhóm cô nương không biết từ đâu xuất hiện, cứ ném khăn tay vào lòng hắn.
Nếu như trước đây, hắn có thể còn cảm thấy thú vị, chọn vài chiếc khăn tay đẹp giữ lại trêu đùa. Nhưng bây giờ, hắn chỉ thấy phiền phức, người có đầu óc sao cứ phải suốt ngày nghĩ cách lấy lòng nam nhân vậy, còn không bằng trở về học hỏi vài thứ.
Đợi đến khi hắn vượt qua mọi chướng ngại vật cuối cùng trở về Nguyên Sĩ Viện, Tư Đồ Lĩnh đã ngồi trong Chú Khí Viện.
Minh Ý nhìn bàn đầy thức ăn, ánh mắt sáng ngời nói: “Ngươi đến đúng lúc, ta đang định bảo Hoa Biệt Chi mang bữa trưa đến.”
“Đây đều là những món ăn mới bên đó, tỷ tỷ mau nếm thử.” Tư Đồ Lĩnh cười một cách ngây thơ, lại bảo Phù Việt mang mấy chiếc rương y thường ra cho nàng xem.
Minh Ý không dám nhìn nhiều, chỉ gật đầu nói cảm tạ.
Tư Đồ Lĩnh hẳn là cảm thấy trước đây nàng ở Nguyên Sĩ Viện đã được cưng chiều như vậy, sợ rằng bây giờ nàng sẽ mất mát, nên cố ý đến an ủi nàng. Nhưng điều hắn không biết là, Minh Hiến trước đây ở Nguyên Sĩ Viện cũng không có cái đãi ngộ này.
Khi đó đầu óc nàng chỉ toàn suy nghĩ về cách làm thế nào để trở nên mạnh mẽ, mẫu hậu của nàng cũng chỉ lo làm thế nào để nàng trở nên mạnh mẽ. Về những thứ vật ngoài thân này, nàng luôn luôn đủ dùng, vì vậy mỗi khi đến tham thân tiết, nàng luôn đi theo Xà Thiên Lân học chú khí để vượt qua hai ngày đó.
Nàng sẽ không hâm mộ những thứ này, nhưng nếu ai đó thực sự tặng cho nàng, nàng lại cảm thấy rất vui, gần giống như niềm hạnh phúc khi giành được quán quân.
Cố gắng kìm nén ý cười trên khóe miệng, Minh Ý gắp thức ăn cho y: “Ngươi cũng ăn đi, chạy cả buổi sáng chắc mệt rồi.”
“Tỷ tỷ đau lòng ta.” Tư Đồ Lĩnh nghiêng đầu cười.
Nàng mỉm cười: “Ngươi coi ta như tỷ tỷ ruột, tự nhiên ta cũng coi ngươi như đệ đệ ruột.”
Đó là ánh mắt của người muốn trở thành đệ đệ ruột sao? Nàng cái gì cũng tốt như vậy, sao mắt lại bị mù hả?
Kỷ Bá Tể đứng ngoài cửa sổ lạnh lùng nhìn bọn họ, thầm nghĩ rằng quy định của Nguyên Sĩ Viện nên nghiêm ngặt hơn, đã nói chỉ phụ mẫu trưởng bối mới được đến thì chỉ nên phụ mẫu trưởng bối mới được đến, đệ đệ vớ vẩn nào đến đây có ích gì, chỉ làm phiền người ta chú khí.
Càng phiền hơn là, Tư Đồ Lĩnh này hoàn toàn không tự giác, ăn một bữa cơm mất cả một canh giờ liền.
Một giờ, chiếc bánh rán hành trong tay hắn đã nguội lạnh.
“Tỷ tỷ ở ngoài phải tự chăm sóc bản thân.” Lúc chia tay, Tư Đồ Lĩnh đứng trước cửa Chú Khí Viện, khẽ thở dài, “Làm cộng sự cùng với Kỷ đại nhân, đệ đoán tỷ cũng không được thoải mái lắm, nếu hắn làm khó dễ tỷ tỷ quá, tỷ t hãy bảo người ta báo cho đệ biết, đệ sẽ nghĩ cách.”
Cũng không đến mức làm khó, so với việc hếch mũi nhìn người khác trước đây, Kỷ Bá Tể hiện giờ cũng được coi là ôn hòa hơn nhiều.
Nhưng trước khi nàng kịp giải thích, Tư Đồ Lĩnh đã thở dài: “Trên đời này nam tử nhiều kẻ thiếu hiểu biết, khi tỷ đối tốt với họ, họ không thèm ngó ngàng, đợi đến khi tỷ không coi họ ra gì nữa, họ lại vội vàng muốn tỷ quay lại. Đó không phải là tình ái, chỉ là bản chất xấu xa của con người mà thôi.”
Minh Ý sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra.
Chẳng trách dạo này nàng luôn cảm thấy sao ở đâu cũng gặp được Kỷ Bá Tể, hoá ra hắn có tâm tư như vậy.
Phải nói là nam nhân hiểu nam nhân hơn, tuy tiểu hài tử trước mắt này còn nhỏ tuổi, nhưng lời nói quả thật lời nói sắc bén.
“Ta biết rồi.” Nàng nghiêm túc gật đầu.
Tư Đồ Lĩnh cười lộ ra hai chiếc răng khểnh, quay người nhảy nhót bỏ đi.
Minh Ý đứng trước cửa suy nghĩ một lúc, cảm thấy không sao cả, dù sao nàng cũng chỉ muốn quá giang xe đến thành Phi Hoa mà thôi, sau này cũng sẽ không thường xuyên ở chung với Kỷ Bá Tể, mắt không thấy tâm không phiền.
Tuy nhiên, vừa quay người, gương mặt tuấn tú của Kỷ Bá Tể đã phóng đại trước mắt nàng.
Hoảng hốt, phản ứng đầu tiên của Minh Ý là nguyên lực của người này lại tiến bộ, lại có thể đến gần nàng như vậy mà nàng không hề phát hiện.
Phản ứng thứ hai mới cúi đầu nhìn thứ trong tay hắn: “Đây là gì?”
Không thèm nhìn nàng, giọng Kỷ Bá Tể như gió lạnh mùa đông: “Có thể là gì, tiện tay mua đồ cho trù phòng.”
Quả cầu giấy khổng lồ, gió thổi qua là có mùi bánh rán hành.
Minh Ý mắt sáng rỡ: “Trù phòng hào phóng quá, cho mọi người ăn bánh rán hành? Vậy ta có thể lấy trước một cái không?”
“Không thể.” Hắn đi ngang qua nàng, lạnh lùng nói: “Loại người bản chất xấu xa như ta, tuyệt đối không làm việc tốt.”
Nghe thấy hết rồi à?
Minh Ý có chút xấu hổ, vội vàng đuổi theo hắn hai bước giải thích: “Tư Đồ Lĩnh dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, lời nói vô tâm, đại nhân đừng chấp nhất.”
Còn thay người ta nói chuyện.
Kỷ Bá Tể hít một hơi thật sâu, cười ôn hòa: “Ta chấp nhất với hắn cái gì, hắn chu đáo như vậy, chọn y thường ngươi thích, tặng đồ ăn ngươi thích, thật sự coi ngươi như tỷ tỷ ruột. Đệ đệ tốt như vậy, thật là đốt đèn lồng đều tìm không ra.”
Lời nói này có lý, nhưng sao giọng điệu của người này lại kỳ lạ vậy?
Minh Ý gãi đầu, ấp úng mãi mới nặn ra được một câu: “Hắn quả thật rất tốt, ta cũng không ngờ may mắn đến vậy, có thể gặp được người đệ đệ này.”
Dừng bước, Kỷ Bá Tể cười còn ôn hòa hơn, quay đầu đổi hướng đi.
“Này, không phải là phải mang cái này đến trù phòng sao?” Minh Ý nhìn hắn đầy mong đợi, “Bên kia không phải là hướng trù phòng mà?”
“Ồ không có việc gì, chỉ là thấy có người luôn may mắn, nhưng mấy con lợn nuôi trong hậu viện lại luôn gặp xui xẻo, nên đi cho chúng nó ăn thêm.”