Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Kỷ Bá Tể tập trung đối phó với những người phía trước, không chú ý đến La Kiêu Dương bên cạnh. Khi hắn nhận ra cần phải cứu người, Minh Ý đã không biết từ lúc nào đã đến trước mặt La Kiêu Dương, đối mặt với bóng đen kia, ấn mở cơ quan của “Tinh Hà Lạc Nhật”.
Nguyên lực trắng thuần tuôn ra, cho dù sức mạnh của hắn có lớn đến đâu, cũng như đánh vào bùn dày, không hề làm tổn thương La Kiêu Dương tí nào.
La Kiêu Dương mở to mắt, trong đồng tử phản ánh ra đôi mắt bình tĩnh và kiên định của Minh Ý, vô thức lẩm bẩm: “Mạnh quá.”
Minh Ý: …?
Thay hắn đỡ một đòn, nàng liền xoay người hắn lại đối mặt với kẻ địch: “Đừng phân tâm!”
“Được!”
Người thành Tân Thảo không yếu, dù trước tình huống đã mất đi một người, họ cũng khiến Sở Hà và những người khác có chút khó khăn để ứng phó. May mắn thay, Kỷ Bá Tể một mình chống đỡ ba người, mỗi người họ đối phó với một người, cuối cùng cũng thuận lợi loại bỏ được họ.
Đối với ba người còn lại, Kỷ Bá Tể không hề nương tay, Hắc Long quấn lấy thân xác họ, một roi nguyên lực quăng đi, sau gáy của ba người đều trúng đòn.
“Đi mau.” Minh Ý nhìn lướt qua vết thương của bọn họ, “Tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã.”
Mặc dù bị lập kế, nhưng một khi đấu sĩ bước vào sân là phải chiến đấu, hơn nữa xuất phát từ mục đích mài giũa, Tần Thương Vũ vẫn luôn đứng ở phía sau không động thủ, chỉ yên lặng mà quan sát bọn họ.
Ông phát hiện ra Minh Ý có tầm nhìn bao quát hơn người thường, ngay cả khi Kỷ Bá Tể không có thời gian quan tâm đến đồng đội, nhưng bất kể nàng đang làm gì, nàng luôn có thể biết trạng thái của những người xung quanh.
Đây là bản lĩnh mà chỉ những người đã quen chăm sóc toàn đội mới có thể có, nhưng là một nữ tử, làm sao nàng có cơ hội đó? Kể cả chú khí sư thì khi ở trong đội cũng là người được chăm sóc.
Trong lòng nghi ngờ, ông theo bọn họ trốn vào hốc cây của một cây hoa lớn.
Vừa hạ lá chắn xuống, Minh Ý liền quay sang Sở Hà nói: “Vết thương trên tay ngươi phải băng bó, đợi lát nữa tái chiến miệng vết thương rách ra sẽ làm ngươi phân tâm.”
Sở Hà đưa tay ra, khuỷu tay thực sự có một vết thương dài một thước, vẫn đang chảy máu.
Kỷ Bá Tể giơ tay chặn động tác của nàng, khom người xuống nhẹ giọng nói: “Đây là vĩ châm độc¹, để ta làm.”
¹là một thuật ngữ Trung Quốc có thể được dịch sang tiếng Việt là “độc chậm”. Nó dùng để chỉ một loại chất độc được tiêm vào người nạn nhân qua đuôi của một sinh vật, chẳng hạn như một con vật. chất độc của bọ cạp hoặc nhện thường rất mạnh và có thể gây ra nhiều triệu chứng khác nhau, bao gồm đau, sưng, tê và thậm chí tử vong.
Nói xong, hắn lấy ra một gói bột giải độc đổ lên vết thương của Sở Hà, lại tự tay băng bó cho y.
Động tác của hắn không hề dịu dàng, khiến Sở Hà đau đến nhăn mặt nhưng không dám rên một tiếng, chỉ có thể tìm chuyện để phân tán sự chú ý: “Hóa ra đại nhân mang theo thuốc bên mình.”
Tần Thượng Vũ dời mắt khỏi Minh Ý, khẽ cười: “Ngoài nguyên lực cao cường, Bá Tể còn giỏi giải độc, nó luôn có những thứ này bên mình.”
Ban đầu họ cho rằng hắn không làm việc đàng hoàng, nhưng bây giờ nhìn lại, cũng khá hữu ích đó chứ.
Vết thương được băng bó, Minh Ý thả ra vài thần khí đi do thám. Thần khí do nàng chế tạo nhỏ gọn và linh hoạt, di chuyển rất nhanh trên mặt cỏ, trên đường đi gặp một vài người từ các thành trì khác, đều né được tấn công một cách suôn sẻ.
Tuy nhiên, khi đi qua một bụi hoa mẫu đơn, một nắm tiêu bay xuống, chính xác đâm thủng thần khí của nàng.
Minh Ý trong hốc cây giật mình, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.
“Làm sao vậy?” Ký Bá Trạch làm bộ lơ đãng hỏi nàng, “Ngươi cũng bị thương sao?”
“Ta, ta muốn ra ngoài.” Người nàng run rẩy.
“Làm sao được.” La Kiêu Dương lắc đầu, “Mộ Tinh vốn đã bị họ coi thường, lại lâm trận bỏ chạy, truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe. Hôm nay cho dù thua cũng không thể lùi bước.”
“Đúng vậy.”
“Ngươi nhìn thấy ai rồi?” Giữa tiếng ồn ào, Kỷ Bá Tể nhẹ giọng hỏi nàng.
Minh Ý mím môi, im lặng một lúc rồi mới khẽ nói với hắn: “Thành Triều Dương do Ung Vương dẫn dắt, những người trong đội đều là… những người trước đây theo Minh Hiến.”
Những người còn lại nghe ngóng, Ung Vương sao? Ung Vương mới 17 tuổi, nguyên lực cũng bình thường, có gì đáng sợ. Còn những người thành Triều Dương trước đây chiến đấu cùng Minh Hiến, nói trắng ra, người lợi hại là Minh Hiến, những người đó chuyển sang thành trì khác cũng chưa chắc có thể vào được thượng tam thành.
Nhưng Kỷ Bá Tể đã hiểu ra.
Mỗi người trong số bọn họ đều rất quen thuộc với dáng vẻ của nàng, sẽ nhận ra nàng, dù là khuôn mặt hay dáng người, nàng không thể che giấu.
Nhưng trong tình hình hiện tại, bọn họ muốn rời đi cũng không thể, muốn ra ngoài trừ khi nàng bị người ta chém vào gáy.
Nghĩ một lúc, Kỷ Bá Tể nói: “Chúng ta đi tìm đội tiếp theo.”
Phàn Diệu hiểu ra hắn muốn làm gì, không nhịn được nhắc nhở: “Một đội ngũ của chúng ta phải đối phó với nhiều đội ngũ như vậy, nếu không có chú khí sư và thần khí, hôm nay thực sự rất khó thoát thân.”
Hơn nữa, Minh Ý không chỉ có thần khí, mà còn có kinh nghiệm mà họ không có. Mặc dù không biết kinh nghiệm này đến từ đâu, nhưng đối với những người lần đầu tiên chiến đấu như bọn họ, nó rất quan trọng.
Kỷ Bá Tể vẫy tay: “Đi.”
Vài người cau mày đi theo.
Đầu óc Minh Ý có chút rối bời.
Nàng ít gặp Ung Vương, tuy là huynh đệ nhưng vẫn là cùng cha khác mẹ, không thân thiết, thỉnh thoảng gặp mặt, Ung Vương đều hành lễ với nàng từ xa.
Mỗi ngày bận rộn tu tập, nàng cũng không quan tâm Ung Vương nhìn nhận mình như thế nào, cho đến trước Đại hội Lục Thành, Ung Vương đột nhiên đến tìm nàng, nói rằng bao nhiêu năm nay đều sống trong bóng tối của nàng, vì sự tồn tại của nàng, hắn đã phải chịu bao nhiêu hà khắc và trách móc.
Hắn nói đến cuối cùng, gần như hốt hoảng, một đôi mắt nhìn nàng, trong đáy mắt đều lộ ra thù hận.
Lúc đó, Minh Ý rất không hiểu, dù sao nàng cũng chỉ đang sống cuộc đời của mình, không biết mình đã làm sai điều gì. Cho đến khi trúng độc, nàng nhìn thấy ánh mắt thất vọng và căm phẫn của mẫu hậu mình nhìn mình như một kẻ vô dụng, lúc này nàng mới hiểu ra, Ung Vương có thể đã lớn lên dưới ánh mắt như vậy bao nhiêu năm.
Cùng chung một phụ vương, Ung Vương thực sự quá tầm thường, nhưng nếu không có nàng, hắn cũng có thể được coi là một đứa con bình thường, vì vậy hắn đổ hết oán hận lên người Minh Hiến xuất sắc hơn.
Bây giờ gặp lại Ung Vương, người đệ đệ này có thể sẽ không tha cho nàng. Thành Triều Dương cao cao tại thượng cũng tham gia vào cuộc vây giết không mấy vinh quang này, có thể không phải vì Kỷ Bá Tể, mà là vì nàng.
Minh Ý không muốn đánh nhau với bọn họ, nàng chỉ muốn ăn chơi ở thành Phi Hoa, kiếm đủ tiền sẽ mua trạch tử ở thành tiếp theo.
Trong lúc hoảng hốt, một mũi tên lạnh bắn tới, suýt sượt qua má nàng. Minh Ý theo bản năng né tránh, nhưng có người quen với thói quen của nàng, mũi tên thứ hai dự đoán hướng né tránh của nàng, trúng ngay xương vai.
Kỷ Bá Tể bị phân tâm bởi sự tấn công bất ngờ từ bên cạnh, khi quay đầu lại, mũi tên đã cắm vào da thịt của Minh Ý, nở rộ một đóa hoa máu trên chiếc áo choàng màu xanh ngọc của nàng.
Mắt hắn nheo lại, hắn hạ lá chắn màu đen của mình xuống xung quanh nàng, sau đó bay thẳng đến nơi mũi tên đến.
“Cẩn thận!” Minh Ý cuối cùng cũng tỉnh ngộ, nghiến răng nhìn lông vũ này, nói với Kỷ Bá Tể bằng giọng trầm: “Ba người bọn họ tấn công từ xa, hai người giỏi cận chiến, ở phía sau ba bước về hướng Tây Bắc của cây hoa lớn, tấn công từ xa ở trong tán cây hoa lớn và cây lê.”
Như lời nàng nói, Kỷ Bá Tể ra tay là trúng.
Vài người này yếu hơn tưởng tượng, chỉ mười chiêu đã bại trận, ngã xuống cỏ, miễn cưỡng đứng quanh Ung Vương xếp thành trận hình.
“Minh Hiến, ngươi quả nhiên phản bội Triều Dương!” Có người thấp giọng quát, đầy căm phẫn.
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Nhan đề ban đầu của tác phẩm Tây Tiến (10 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)