Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Minh Ý không phải là người tham lam, thật sự là thế, chỉ là sau khi gặp khó khăn, nàng lại mê tiền hơn một chút xíu.
Cũng chỉ có một chút xíu thôi à, một xíu cũng đủ khiến nàng đồng ý bồi luyện thêm một lần với mấy người này, bởi vì lần này Tần Thượng Vũ ra giá tận năm trăm ngàn bối tệ.
Năm trăm ngàn đó các bằng hữu ơi, tương đương một trăm ngàn chiếc bánh rán hành, xếp lại có thể quấn quanh trạch viện của nàng ba mươi vòng.
Minh Ý lập tức cùng bọn họ lên đường đến nơi mà thành Phi Hoa sắp xếp.
Vì lần này các thành đều cử những đấu sĩ tinh nhuệ đến, thành Phi Hoa không dám mở cửa chính của nội viện, mà tìm một ngọn núi xanh ở vùng ngoại ô, thiết lập một Minh Vực có phạm vi cực rộng. Nghe nói các đội ngũ khác vẫn đang nghỉ ngơi tại khách điếm, Tần Thượng Vũ liền dẫn người đến trước, dự định cho họ tập luyện thêm một lần ở đây.
Tuy nhiên, vừa bước vào Minh Vực, vẻ mặt Kỷ Bá Tể đã khựng lại.
Hắn chặn những người phía sau lại, đột ngột hỏi Tần Thượng Vũ: “Trước đây ai là người truyền tin cho các đội?”
Tần Thượng Vũ ngớ ra: “Còn ai được nữa, chính là hộ vệ gác dưới chân núi của thành Phi Hoa, người mà trước đây chúng ta đã gặp qua.”
“Là hai người vừa gặp lúc nãy?”
Cẩn thận nhớ lại dung mạo của họ, sắc mặt Tần Thượng Vũ cũng thay đổi: “Không đúng.”
Không phải hai người đó.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo một tia sát khí nhẹ.
Kỷ Bá Tể muốn hét cho những người sau lưng mình rút lui, nhưng đã không kịp động tĩnh khi họ tiến vào Minh Vực đã khiến họ thành mục tiêu, đột nhiên cảm giác áp bức mạnh mẽ ập đến từ bôn phương tám hướng.
“Đi!” Hắn khẽ quát một tiếng, chỉ tay về một hướng.
Minh Ý là người phản ứng nhanh nhất, trên người nàng vẫn đeo giỏ cất đạo cụ, nặng trĩu, nhưng khi chạy lại rất nhanh và im lặng, chỉ trong chớp mắt nàng đã lao đi được ba trượng.
Thấy vậy, những người còn lại cũng không kịp suy nghĩ nhiều, phi người đuổi theo.
Vừa mới bắt đầu đã lộ vị trí, tình hình không ổn lắm. Minh Ý chạy theo hướng Kỷ Bá Tể chỉ, suy nghĩ một chút rồi rút ra vài thần khí bình thường, dùng nguyên lực phóng đi tứ phía.
La Kiêu Dương tưởng rằng nàng ném thứ gì đó lợi hại, còn lăn ra né tránh một chút, kết quả là ngẩng đầu lên nhìn, thấy mấy thần khí kia rơi xuống đất xa xa, tỏa ra ánh sáng, sau đó phồng lên như một chiếc túi da rồi xẹp xuống, sau một thoáng lại phồng lên, phát ra tiếng động lớn như tiếng thở.
Chỉ vậy thôi à? Hắn cau mày, chưa kịp nói gì thì đã thấy mấy đạo nguyên lực từ xa đuổi theo, đột ngột nổ tung trên mấy thần khí đó.
Lửa cao đến một trượng, khiến họ phải nín thở, cẩn thận ẩn mình trong lá chắn, theo Kỷ Bá Tể tiếp tục tiến về phía trước.
Kỷ Bá Tể quay lại nhìn Minh Ý, nhíu mày, sau đó dẫn theo đội ngũ người này bao gồm cả Tần Thượng Vũ bước vào một cánh đồng hoa rực rỡ.
Cánh đồng hoa ở thành Phi Hoa không phải chỉ cao tới mắt cá chân, mà là những cánh rừng hoa rộng lớn, những bông hoa cao nhất cao tới ba trượng, che khuất bầu trời, tạo thành điều kiện chiến đấu vô cùng phức tạp. May mắn thay, họ đã đến đây thám thính trước một lần và biết sơ sơ bố cục. Nhưng không may là, họ dường như bị bốn thành khác nhắm mục tiêu.
Thành Phi Hoa với tư cách là chủ nhà không xuất hiện, nhưng các đấu sĩ của các thành trì khác đã chuẩn bị đầy đủ, từ sáng sớm đã đợi bọn họ ở đây, dù có thần khí của Minh Ý yểm hộ dò đường, bọn họ cũng nhanh chóng đụng độ với người thành Trục Nguyệt.
Đại chiến lập tức diễn ra, Kỷ Bá Tể một mình đứng ở tuyến đầu, La Kiêu Dương và những người khác cũng nhanh chóng tìm được vị trí lúc trước, mỗi người đối phó với người đối diện.
“Tây Bắc còn có một đội ngũ đang tiến đến.” Minh Ý nhỏ giọng nói, “Xem tác phong này giống như người thành Tân Thảo.”
Tần Thượng Vũ bất ngờ nhìn nàng một cái, nếu không phải tình hình hiện tại đang khẩn cấp, ông rất muốn hỏi nàng làm thế nào mà biết được.
Kỷ Bá Tể không suy nghĩ gì liền thả xuống một đạo quầng sáng phía trước, sau đó nhanh chóng nói với Minh Ý: “Chặn đường bọn họ lại, chúng ta đi về phía Nam.”
Minh Ý gật đầu, đứng ở cuối đội ngũ.
Sở Hà nhìn nàng với vẻ không đành lòng: “Minh cô nương là nữ tử, sao có thể ở lại phía sau…”
Chưa dứt lời, hắn đã thấy hàng chục “Nhất Thụ Lê Hoa” bay ra từ tay nàng, nổ tung trước mặt đội ngũ đối diện, vô số kim độc va chạm trong gió, như một rừng tre, phát ra âm thanh trong trẻo.
Minh Ý không ngoảnh lại đầu, thậm chí còn đẩy hắn một cái, nghiêm nghị nói: “Đi mau, chỗ này không thể phân tâm.”
Sở Hà hoàn hồn, vội vàng đuổi kịp những người phía trước.
Đi lại trong đám hoa cỏ gây ra tiếng động quá lớn, Kỷ Bá Tể đạp lên trường kiếm do nguyên lực ngưng tụ thành bay lên. Thứ này tiêu hao nguyên lực rất nhiều, nhưng hiện tại không còn cách nào khác, không muốn bị truy đuổi, mọi người chỉ có thể làm theo.
Sở Hà lại nhìn Minh Ý một cái, kết quả phát hiện tư thế nàng đạp lên trường kiếm thậm chí còn thành thạo hơn cả Phàn Diệu, tiêu sái mà vung vạt áo, người đứng lên bay về vị trí bên trái phía sau của Kỷ Bá Tể.
Gặp phải chuyện như vậy, mấy người họ đều có chút hoảng loạn, mà Minh Ý, nàng không những không sợ hãi, mà ngược lại vẫn luôn bình tĩnh truyền tin cho Kỷ Bá Tể: “Người thành Tân Thảo am hiểu địa hình như vậy, thường sẽ mai phục trong một bãi cỏ trông bằng phẳng, đừng nên chủ quan.”
“Ngươi đã quá nổi bật trong bữa tiệc đón khách, bọn họ đến mai phục từ một ngày trước là ra oai phủ đầu ngươi, tuy không đến mức muốn mạng, nhưng nếu có thể khiến ngươi bị thương nặng, ngày mai thi đấu sẽ có thể áp đảo ngươi.”
“Số người chúng ta tiếp xúc quá ít, không nên liều lĩnh, dễ bị bắt sơ hở. Đi vòng ra sau tập kích bọn họ, đánh từng người là thượng sách.”
Hai chữ tập kích được thốt ra từ miệng nàng một cách quang minh chính đại, Kỷ Bá Tể nhếch môi: “Không ngại mất mặt?”
Minh Ý nhìn hắn bằng ánh mắt ngớ ngẩn: “Giữ mạng và thể diện, ngươi chọn cái nào?”
Đêm thành Phi Hoa không có sao, tối đen như mực, hắn phải nhìn rất kỹ mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng, mông lung, phác họa ra đường viền màu xanh lam.
Tĩnh lặng như thế nào, tùng sinh không cốc¹.
¹là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là “Thông mọc khe núi”. Nó dùng để miêu tả một nơi yên tĩnh, thanh bình và hẻo lánh, cách xa sự ồn ào, náo nhiệt. sự nhộn nhịp của thành phố.
Mím môi cụp mắt, hắn thu liễm tâm tư, nhìn nàng dùng “Tinh Hà Lạc Nhật” dò tìm những người mang theo thần khí mai phục gần đó, sau đó lặng lẽ tiến về phía đó.
Người thành Tân Thảo đã sớm liên lạc với người thành Trục Nguyệt, người thành Trục Nguyệt lên trước, đợi đến khi Kỷ Bá Tể tiêu hao nguyên lực, bọn họ có thể đến dọn dẹp tàn cuộc.
Tuy nhiên, vì đứng nhìn từ xa nên trong chớp mắt, họ đã đánh mất mục tiêu.
Vài người trong bãi cỏ đang dùng sức kiểm tra xung quanh, bất chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, đột ngột rút kiếm ra, vừa vặn đỡ được đại đao chém từ sau lưng.
Phàn Diệu vung một đao, chém gãy kiếm của người kia, nâng đao chém tiếp, hung hăng chém bay kiếm của người kia.
Vài người thành Tân Thảo khác thấy vị trí đã bị lộ, vội vàng đứng dậy chỉnh hợp đội hình, nhưng khi còn cách nhau một bước nữa là chạy đến chỗ nhau thì bị một hắc long lao tới chặn đường.
Ngay lúc này, La Kiêu Dương vung một chưởng mạnh vào gáy của một người.
Người kia trợn trắng mắt, lập tức bị Minh Vực bao trùm và loại bỏ.
“Thì ra là vậy!” La Kiêu Dương phấn khích hét lên, “Nhanh lên, đánh vào gáy bọn họ!”
Lời nói chưa dứt, sau lưng hắn đã đứng dậy một bóng đen, hung hăng chém vào gáy hắn.