Nhập Thanh Vân

Chương 121: Công cụ của thành trì




Tiếng ồn ào của La Kiêu Dương kéo những người đang ngơ ngác ở xung quanh trở về thực tại. Họ bắt đầu xôn xao bàn tán:

“Ngươi là Minh Hiến thật ư? Minh Hiến vẫn còn sống?”

“Minh Hiến vậy mà lại là nữ tử… Bảy năm qua, cao thủ hàng đầu của năm thành trì khác đều bại dưới tay một nữ nhi?”

“Quá lợi hại! Chẳng trách có thể đúc thần khí, Xà Thiên Lân chẳng phải là sư phụ của Minh Hiến sao.”

“Ngươi giàu có thế, sao còn phải bôn ba vì tiền?”

Câu cuối cùng là Tần Thượng Vũ hỏi, ông cảm thấy thật nực cười: “Ngươi thắng một lần Đại hội Lục Thành, chỉ tiền thưởng thôi cũng đã lên đến hàng vạn lượng vàng, sao lại vì mấy chục vạn bối tệ…”

Minh Ý gãi đầu, có chút bối rối: “Trước đây không biết quý trọng tiền bạc, tất cả tiền thưởng đều nộp cho mẫu hậu, lúc đi lại vội vàng, mẫu hậu cũng không cho ta lấy một bối tệ nào.”

Thực ra, cho dù có đi chậm một chút, mẫu hậu cũng sẽ không đưa tiền cho nàng. Số tiền thưởng đó đã trở thành vốn liếng để mẫu hậu và Mạnh trắc phi tranh đua, và cũng là thứ để bà ta chu cấp cho gia tộc của mình.

Trước kia, trong mắt Minh Ý chỉ có đấu thuật, chỉ cần đủ ăn mặc là được, không ngờ rằng khi không có tiền sẽ khổ sở đến vậy, vì vậy bây giờ tiền bạc chính là mạng sống của nàng. Còn về vinh quang của thành trì, nói sau đi thôi, dù sao thứ đó cũng không thể mua được một chiếc bánh nướng no bụng trên phố.

“Đây không phải là nơi để trò chuyện.” Kỷ Bá Tể cau mày nói: “Trước tiên hãy đi tìm hai đội còn lại, loại trừ họ là có thể rời khỏi đây.”

Minh Ý úp mặt lên vai hắn, nghe vậy liền im lặng một lát, sau đó hỏi: “Tại sao nhất định phải loại bỏ tất cả các đội mới có thể ra ngoài?”

Kỷ Bá Trạch nghiêng đầu nhướng mày: “Vậy thì làm thế nào để ra khỏi đây?”

Minh Ý chỉ về nơi ánh trăng sáng nhất: “Đứng ở đó, trong vòng nửa canh giờ mà không ai dám đến gần, thì có thể rời đi.”

Trước đây, họ còn tò mò làm sao nàng biết được nhiều điều như vậy, nhưng giờ đây khi nàng mở lời, La Kiêu Dương và những người khác không còn nghi ngờ gì nữa, liền bước đi theo hướng nàng chỉ, vừa đi vừa hỏi: “Nếu trong vòng nửa canh giờ mà có người đến gần thì sao?”

“Kẻ chiến thắng sẽ là vua.” Minh Ý giải thích, “Ba thành phố đầu bảng sẽ được xác định theo thứ tự ra khỏi lồng thi, nhưng quy tắc này thỉnh thoảng cũng bị người ta lợi dụng. Ví dụ như trong kỳ Đại hội Lục Thành lần trước, thành Trục Nguyệt và thành Triều Dương đã hợp tác với nhau. Thành Trục Nguyệt đứng dưới ánh trăng trước, thành Triều Dương bảo vệ xung quanh cho họ nửa canh giờ để đổi lại việc thành  Trục Nguyệt sẽ giúp thành Triều Dương trong một trận thi đấu sau này.”

Mọi người nghe xong đều nhíu mày: “Thật bẩn thỉu! Chẳng phải họ nói Đại hội Lục Thành là để so tài cao thấp sao?”

“Biết hợp tác với đối thủ cũng là một biểu hiện của sức mạnh.” Minh Ý đã quen với điều này, “Chỉ có điều, trước đây thành Triều Dương chưa bao giờ hợp tác với ai.”

Có Minh Hiến, thành Triều Dương có đủ tự tin để chiến thắng, nên đương nhiên sẽ không hợp tác với ai. Nhưng lần trước nàng không có mặt, thành Triều Dương lại không muốn rớt khỏi vị trí thượng tam thành, nên đành phải hợp tác với thành Trục Nguyệt, đưa thành Trục Nguyệt lên vị trí quán quân, còn mình chỉ về nhì.”

Chạy ra khỏi bụi hoa, ánh trăng rọi khắp người, Sở Hà ngước nhìn lên bầu trăng sáng rực hơn thường lệ, cảm thán: “Trăng ở thành Mộ Tinh không sáng bằng thế này.”

Tần Thượng Vũ giơ tay đấm vào đầu anh ta: “Ở bên ngoài, sao lại nâng cao sĩ khí của người khác mà dập tắt uy phong của chính mình?”

“Đây là sự thật mà, ở chỗ chúng ta, không chỉ trăng mà sao cũng to và sáng như vậy, nên chẳng có gì hiếm lạ.” Phàn Diệu nhìn xung quanh tĩnh mịch, vẫn còn đề cao cảnh giác, “Liệu họ có cùng nhau xông lên không?”

“Sẽ không.” Minh Ý nói, “Thành Triều Dương và thành Tân Thảo đều đã bị loại, thành Trục Nguyệt hay sĩ diện, sẽ không truy đuổi nữa, còn lại chỉ có thành Thương Tuyết không có chí lớn, không đáng lo ngại.”

Tần Thượng Vũ nghe ở phía sau, càng nghe mắt càng sáng.

Minh Ý chẳng phải là chú khí sư mà ông mơ ước sao? Không chỉ biết đúc thần khí, mà còn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, có thể dẫn dắt tốt cho những người mới vào nghề này.

Nhưng, nàng là người thành Triều Dương, thân phận lại đặc biệt, khiến ông có phần e dè.

Ông bối rối nhìn Minh Ý, ánh mắt lướt qua Kỷ Bá Tể đang cõng nàng.

Lông mày khẽ nhướng, Tần Thượng Vũ nảy ra ý.

Đúng như Minh Ý nói, họ đứng ở nơi trăng sáng nhất nửa canh giờ mà không ai đến khiêu chiến, vì vậy những Minh Vực xung quanh dần hạ xuống, thả họ xuống một bãi cỏ bằng phẳng.

Vừa đặt chân xuống, La Kiêu Dương và những người khác đã rôm rả kể về trận chiến vừa qua. Minh Ý bị thương nặng, Kỷ Bá Tể không nói một lời đã cõng nàng đi trước, nhanh chóng trở về căn nhà lớn nàng đã mua.

Thấy Minh Ý toàn thân dính máu, Tu Vân hoảng hốt, vội vàng đỡ nàng từ lưng Kỷ Bá Tể xuống, dìu vào nhà kiểm tra tỉ mỉ và băng bó lại. Kỷ Bá Tể thậm chí còn chưa kịp nói một lời, cánh cửa đã “rầm” một tiếng đóng sập ngay trước mặt hắn.

Hắn xoa xoa mũi, có chút bực bội nhưng cũng không làm gì được, quay người định đi thay đồ thì thấy Tần Thượng Vũ đứng trong sân, hiền từ vẫy tay chào hắn.

“Sư phụ?” – Hắn bước tới.

Tần Thương Vũ kéo hắn sang một góc khuất, ân cần nói: “Ta nhớ trước kia ở thành Mộ Tinh, ngươi khá nổi tiếng đào hoa, bất kỳ cô gái nào cũng say mê ngươi, không thể thoát khỏi lòng bàn tay ngươi.”

Kỷ Bá Tể rùng mình, lập tức nghiêm nghị nói: “Đều là lời đồn đại nhảm nhí, đệ tử giữ gìn bản thân, không hề ong bướm, ngày ngày chỉ lo tu luyện——”

“Ngươi đừng có lấp liếm với ta.” Tần Thương Vũ khoát tay ngắt lời hắn, “Ta cũng không đến đây để trách móc ngươi, chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện, tại sao ngươi giỏi thu phục nữ nhân như vậy mà lại chia tay với Minh Ý?”

Nhắc đến chuyện này, Kỷ Bá Trạch im lặng một chút, sau đó cười hờ hững: “Có thể vì sao, không thích nữa thôi.”

“Ngươi không thích con bé nữa?”

“… Ừm.”

Lòng tự tôn và kiêu hãnh của đàn ông khiến Kỷ Bá Tể nâng cao cổ, nhất quyết không cúi đầu.

Lập tức, Tần Thượng Vũ tát một cái vào sau gáy hắn: “Một cô nuơng tốt như vậy, có chỗ nào không vừa ý ngươi? Ta thấy con bé tốt hơn nhiều so với những kẻ tầm thường trong Hoa Mãn Lầu, ngươi cũng nên thu tâm lại, sống yên ổn với người ta không được sao?”

Vừa xoa đầu vừa lẩm bẩm, Kỷ Bá Tể đáp: “Thôi đi, Đại hội Lục Thành quan trọng hơn.”

Ngay cả khi muốn sống yên ổn, người ta cũng chưa chắc đồng ý.

“Ngươi đã biết Đại hội Lục Thành quan trọng, càng nên đối xử tốt với con bé hơn.” Tần Thương Vũ liếc nhìn ra sau, hạ giọng: “Con bé chính là Minh Hiến, nếu nó có thể giúp Mộ Tinh chúng ta, Mộ Tinh có thể ngồi vững vị trí đầu bảng, đến lúc đó chúng ta còn cần gì phải nể nang kẻ khác…”

“Sư phụ.” Kỷ Bá Tể cau mày.

Tần Thượng Vũ sững sờ, có chút chột dạ: “Sao, sao vậy?”

“Nàng ấy đã bị thành trì lợi dụng nhiều năm, cuối cùng chẳng còn gì cả.” Hắn cúi mắt, tay siết chặt, “Tiếp theo muốn làm gì, hãy để nàng tự quyết định đi.”

Tự quyết định? Tần Thượng Vũ cau mày.

Trên đời này, có mấy kẻ võ sĩ được tự do tự tại? Đều chỉ là công cụ cho các thành trì tranh giành quyền lực mà thôi. Một người tài giỏi như Minh Hiến, tốt nhất là không nên bị phát hiện, một khi bị phát hiện, làm sao còn có cơ hội tự quyết định?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.