Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Ông há miệng thở dốc, định thuyết phục người đệ tử tài giỏi này của mình, nhưng Kỷ Bá Tể không muốn nghe nữa, chỉ nói: “Ngày mai còn có thi đấu, đồ nhi lui xuống nghỉ ngơi.”
Tần Thượng Vũ tức giận quá chừng, nhưng cũng không thể làm gì được hắn. Nhớ tới chuyện hôm nay bị mai phục, dứt khoát đi vào nội viện tìm người thành Phi Hoa giận cá chém thớt.
Tối nay mấy thành trì lớn này quyết tâm muốn ra oai phủ đầu Kỷ Bá Tể, thành Phi Hoa giả vờ câm điếc làm ngơ hưởng lợi, mấy thành trì còn lại tuy có vài người bị thương, nhưng vẫn có đấu sĩ dự bị, còn được một số thói quen chiến đấu của Kỷ Bá Tể, cũng xem như là kiếm được chút lợi. Do đó, bất kể Tần Thượng Vũ nói gì trong nội viện, thành chủ thành Phi Hoa đều cười nói: “Không rõ, không biết, không hiểu.”
Bên này Tần Thượng Vũ tức giận đến sắp ngất, bên kia Ung Vương cũng chẳng khá hơn là bao, vừa về đến khách điếm đã hất văng toàn bộ trà cụ trên bàn xuống đất.
“Điện hạ bớt giận.” Đơn Nhĩ ngồi thẳng người, chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Thua bởi Kỷ Bá Tể cũng chẳng có gì đáng xấu hổ.”
“Ta tức Kỷ Bá Tể sao, ta là tức tên phản đồ Minh Ý kia!” Minh Tâm tức giận nói: “Hắn công khai phản bội thành Triều Dương của chúng ta, đợi ta trở về, nhất định sẽ bẩm báo với phụ vương, đem hắn, đem hắn…”
“Đem hắn thế nào?” Đơn Nhĩ cười nhạo: “Bây giờ hắn có Kỷ Bá Tể và thành Mộ Tinh chống lưng, cho dù Đại Tư biết được thân phận của hắn, thì có thể làm gì được hắn?”
Minh Tâm im lặng, sau một lúc lại càng tức giận hơn: “Chẳng lẽ cứ để hắn ở đó giúp thành Mộ Tinh đánh chúng ta sao?”
“Ngài hoảng cái gì.” Đơn Nhĩ cười nói: “Tư Hậu nương nương anh minh thần võ của chúng ta còn chưa biết tung tích của nữ nhi mình nữa.”
Từ khi Minh Hiến mất tích, bất kể Mạnh thị cáo trạng về việc Tư Hậu giấu giếm khi quân võng thượng như thế nào, Tư Hậu nương nương đều đánh chết không thừa nhận, nói thẳng ra là Mạnh thị giấu Minh Hiến đi, dù sao cũng không tìm thấy Minh Hiến, không thể đối chất, bà vẫn là Tư Hậu nương nương của bọn họ.
Bà một khi đã biết tung tích của Minh Hiến, ra tay sẽ tàn nhẫn hơn bất kỳ ai.
Đơn Nhĩ ngoắc ngón tay ra hiệu cho Minh Tâm đến gần, rồi thì thầm vào tai hắn hai câu.
Vì vậy, từ nội viện thành Phi Hoa đột nhiên có một con chim xanh bay ra, chỉ là trên đường đến viện của Mạnh thị liền bị người bắn hạ.
———
Miệng vết thương trên vai Minh Ý rất sâu, Tu Vân nhìn vào cũng thấy đau, nhưng nàng không những không lộ vẻ mặt đau đớn, mà còn nói chuyện cười đùa với nàng khi đang khoét thịt độc.
Nếu không phải vì trên trán nàng có mồ hôi rịn ra, Tu Vân thực sự tưởng rằng nàng không biết đau.
“Ngươi, hay là ngươi khóc một chút đi?” Tu Vân run rẩy tay, “Nhìn ngươi thế này, ta, ta cũng thấy khó chịu.”
Minh Ý hất cằm lên: “Ngươi nhanh lên đi, vết thương nhỏ này ta đã quen rồi, cắn răng là qua thôi.”
Tu Vân nín khóc, run rẩy lấy ra phần thịt đen cuối cùng, sau đó lấy thuốc mà Kỷ Bá Tể đưa cho đắp lên cho nàng.
Thuốc bột bám vào vết thương, cũng chẳng dễ chịu hơn việc khoét thịt. Minh Ý mồ hôi lạnh toát, cắn răng không rên một tiếng, sau đó kiệt sức co ro trong chăn, môi tái nhợt ngủ thiếp đi.
Tu Vân hai chân mềm nhũn rời khỏi phòng nàng, vừa ra ngoài đã nhìn thấy một bóng đen nhảy xuống từ mái hiên, rơi ngay trước mặt nàng.
Vừa sợ vừa hoảng, nàng “oa” một tiếng bật khóc.
Trịnh Thiều sợ tới mức run lên, vội vàng đưa tay che miệng nàng, khẽ nói: “Đừng la.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tu Vân sững sờ, sau đó nước mắt càng chảy dữ dội hơn.
Nếu không phải vì nàng cố tình đến thành Phi Hoa tìm hắn, Minh Ý cũng không phải chịu khổ như vậy.
Đôi tay đầy chai sạn bị nước mắt của nàng làm ướt, Trịnh Thiều rất bất lực, vội vàng kéo nàng đến một nơi xa hơn rồi buông ra, cau mày nói: “Ta nghe nói Kỷ Bá Tể đến, qua đây xem thôi, chứ không tính đến trộm đồ nhà ngươi, sao ngươi khóc dữ vậy.”
Tu Vân thút tha thút thít nức nở mà nhìn hắn, dưới ánh trăng khuôn mặt cứng rắn của người này cũng mềm mại đi vài phần.
Dần dần lấy lại bình tĩnh, nàng khàn giọng nói: “Mỗi khi khó chịu ta đều khóc, nhưng ta chưa bao giờ thấy Minh Ý khóc, ngay cả khi bị thương nặng như vậy mà nàng cũng không khóc, vậy nàng phải chịu bao nhiêu khổ sở chứ.”
Trịnh Thiều nghe mà mù tịt, mãi hồi lâu mới nhận ra nàng đang khóc vì Minh Ý, nhịn không được vỗ vai nàng như huynh đệ: “Đừng lo, nàng vốn vậy, cách đây một năm bị người ám toán, gãy một chân, nàng lê lết đi hai dặm đường cũng không khóc, vết thương nhỏ xíu này làm sao khiến nàng khóc được.”
Kỷ Bá Tể theo tiếng khóc đi tới, vừa vặn nghe thấy câu nói này.
Hắn ngẩn ra, bỗng nhớ lại lúc trước ở Kỷ phủ, Minh Ý thức dậy duỗi người, cổ tay va vào cột giường, đau đớn kêu la thảm thiết, lập tức nước mắt lưng tròng mà đưa tay cho hắn, muốn hắn dỗ dành.
Ăn cơm cắn môi, cũng hai mắt rưng rưng mà nhìn hắn; ra ngoài ngã một cái, cũng ở trong lòng hắn mà khóc.
Trước mặt hắn nàng dường như không biết giấu giếm sự khó chịu, cho dù đó chỉ là những thủ đoạn nhỏ để lấy lòng hắn, nhưng ít nhất đối với hắn và đối với người khác, nàng là khác biệt.
Nghĩ đến đây, Kỷ Bá Tể tâm trạng vui vẻ, khoanh tay đi qua hỏi Trịnh Điều: “Sao nửa đêm nửa hôm lại chạy đến đây khi dễ cô nương nhà người ta?”
Trịnh Thiều giật mình, lập tức né xa Tu Vân một khoảng, nhíu mày nói: “Ta không có, ngươi đừng nói bậy, ta chỉ đến xem ngươi bị thương hay chưa, nghe nói tối nay không ít đội đã đến hội trường chặn ngươi.”
“Chuyện nhỏ.” Hắn giơ cánh tay có vài chỗ băng bó, “Mấy đội ngũ này thực lực tầm thường, chỉ mạnh hơn học tử bồi luyện ở thành Mộ Tinh một chút.”
Trịnh Thiều cười khẩy: “Ngươi tưởng họ thực sự phái tinh nhuệ ra sao? Tối nay đi dò đường chỉ là những học tử bồi luyện của các thành, chỉ có thành Triều Dương là đông đủ nhân lực, những thành trì khác thậm chí còn chưa bằng hai phần thực lực thường ngày.”
Kỷ Bá Tể im lặng một lát, bỗng cảm thấy phiền: “Sao ở đây các ngươi lại nhất thiết phải cùng nhiều người chiến đấu như vậy?”
“Không phải chỉ ở chỗ chúng ta, rất nhiều trận tỉ thí trong Đại hội Lục thành đều như vậy, vì vậy để chiến thắng, không chỉ cần bản thân ngươi lợi hại, mà ngươi còn phải dẫn đầu một đội giỏi.” Trịnh Thiều buông tay, “Minh Hiến năm xưa mạnh đến mức một mình có thể chăm sóc bốn người khác, thậm chí còn kéo đội ngũ vào thượng tam thành, về mặt này ngươi còn kém xa.”
“Nửa đêm đến tìm đánh nhau à?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Trịnh Thiều xua tay: “Ta không có ý đó, chỉ tiện đường ghé qua xem thôi—— nàng ấy nói Minh Ý bị thương nặng, vậy ngày mai các ngươi thi đấu thế nào?”
“Cũng không phải là không có nàng là không được.” Kỷ Bá Tể nhàn nhã nói, “Ngày mai gặp nhau ở hội trường đi, ngươi cũng đừng cứ chạy qua chạy lại, đến lúc đó nói ngươi thông với địch phản bội thành, ta xem ngươi làm thế nào.”
“Sao có thể, ta đã cúc cung tận tụy vì thành Phi Hoa nhiều năm rồi.” Trịnh Điều vỗ ngực, “Ai sẽ nghĩ ta phản bội thành, trừ phi là điên.”
Ánh trăng sáng ngời, Kỷ Bá Tể nhớ đến lời mắng chửi của Ngụy Trường Sinh trên sân, nhịn không được cau mày: “Trên đời này những kẻ điên không phải là hiếm.”
“Trịnh đại nhân, ngài muốn đi rồi sao?” Tu Vân lau khô nước mắt, ngơ ngác nhìn động tác của hắn, “Có muốn ngồi xuống uống ly trà không?”
Trịnh Điều quay đầu lại, không hiểu sao ánh mắt của tiểu cô nương này nhìn hắn lại sáng lấp lánh, do dự một hồi, hắn chắp tay chào nàng: “Trà thì không uống, nếu ngươi muốn tỉ thí một chút, ta có thể phụng bồi.”