Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Đã hơn nửa năm trôi qua, Minh Ý vẫn nhớ như in đêm hôm đó. Khi ấy, nàng trúng độc, quỳ gối nôn ra một bãi máu tươi, vệt máu đỏ thẫm thấm vào tấm thảm màu xanh lam, trông vô cùng ghê rợn.
Tư hậu vội vã chạy đến, đẩy cửa ra nhưng không đến đỡ nàng dậy, chỉ đứng ở cửa tức giận nói: “Ngươi không thể ráng chịu thêm một ngày nữa sao?”
Lúc ấy, nàng không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này, bởi vì trước đây nàng chưa bao giờ bị độc phát, cũng không biết sự ăn mòn kinh mạch bất ngờ này là do đâu, làm sao có thể chịu được? Lấy gì để chống chịu?
Sau này nàng mới hiểu ra, trong mắt Tư hậu chỉ có tranh đấu với Mạnh thị, lần này nơi cất giấu một lượng lớn độc dược và giải dược bị Mạnh thị phát hiện và thiêu rụi, chỉ vì muốn đoạt vị, bà ta không thể thông cảm cho nàng, bà ta muốn độc phát muộn một chút, để nàng thay bà ta giành chiến thắng lần này.
Mỗi lần Minh Ý đều rất thông cảm cho bà, cũng thay bà giành chiến thắng rất nhiều lần, nhưng lúc ấy nàng thực sự rất đau, đau đến mức quỳ gối trước mặt bà cười lớn: “Mẫu hậu sao không hỏi xem, liệu ta có chết hay không?”
Tư hậu không cần hỏi, bản thân bà ta đã biết rất rõ câu trả lời.
“Ta là người không hy vọng ngươi chết nhất, để nuôi dưỡng ngươi, ta và gia tộc đã đổ bao nhiêu tâm huyết, ngươi biết mà.” Bà lạnh lùng nhìn nàng, như nhìn một phế vật hoàn toàn vô dụng, muốn gửi gắm hy vọng, lại cảm thấy nàng gánh vác không nổi, chỉ biết thở dài liên tục.
Minh Ý mặt mày tái nhợt, đột nhiên hỏi một câu: “Nếu ta không phải sinh ra có kinh mạch đỏ thuần, mẫu hậu vẫn sẽ nhận ta sao?”
Tư hậu không trả lời, đúng lúc này, Mạnh thị dẫn theo người xông vào sân, cười lớn nói: “Tỷ tỷ cùng nữ nhi tâm tình sao? Khách đến rồi, ra ngoài gặp mặt đi.”
Một tiếng “nữ nhi” khiến Tư hậu hồn bay phách lạc, không chút nghĩ ngợi liền nhét Minh Ý vào lòng Minh An, lạnh lùng nói: “Xử lý đi, đừng để bọn họ có cơ hội khám nghiệm tử thi.”
Minh An ôm Minh Ý nhảy ra ngoài cửa sổ.
Đêm ở thành Triều Dương không lạnh, nhưng gió lại lớn, thổi đến mức nàng không mở nổi mắt, chỉ có thể ngửi thấy mùi tanh nồng từ khóe miệng mình không ngừng trào ra và mùi đuốc cháy mà thị vệ bên cạnh đang cầm.
Nàng không ngờ rằng câu nói cuối cùng của mẫu hậu mình lại là ra lệnh xử lý nàng, và thậm chí cả thi thể cũng không thể giữ lại.
Tất cả những hình ảnh chiến đấu mười mấy năm qua vì mẫu hậu, vì gia tộc mẫu hậu, vì phụ vương, vì thành Triều Dương, đều bị gió xé nát và thiêu rụi trong ngọn đuốc, thật đáng thương như một trò hề.
Minh An trong ánh lửa quay lại nhìn nàng một cái, đột nhiên hỏi nàng: “Điện hạ có gì muốn nói không?”
Minh Ý há miệng, cau mày: “Hóa ra trên người ta có độc.”
“Từ khi ngài mười tuổi đã có rồi.”
“Vì vậy hôm nay thua một kẻ vô danh, không phải do ta không giỏi, mà do ta phát độc khó chịu.” Minh Ý nhắm mắt, “Ngươi phải biết sự thật này, hơn nữa truyền lại cho những người khác trong nội viện.”
Minh An nửa ngày cũng không lên tiếng.
Đoàn người đưa nàng ra khỏi chủ thành, Minh An đuổi tất cả mọi người, cầm dao găm tiến đến gần nàng. Lúc ấy, Minh Ý không còn chút sức lực nào để phản kháng, chỉ có thể nằm đó chờ chết.
Không ngờ ông ta thế nhưng không giết nàng, lại cắt bỏ dây trói quăng nàng lên chiếc xe thú gần đó.
“Hôm nay Điện hạ hỏi Tư hậu, nếu Điện hạ không phải trời sinh hồng mạch, Tư hậu có còn nhận ngài không. Ông cười, nói đầy ẩn ý: “Hài tử của Tư hậu chỉ có thể là trời sinh hồng mạch.”
Nhất tộc Tư hậu vốn là dân du mục, bởi vì huyết mạch đặc biệt, trong tộc đã xuất hiện hai ba đấu sĩ có thiên phú cực cao, cùng với hài tử sinh ra đều có thiên phú, vì vậy mới được Tư thượng của thành Triều Dương phá lệ nạp vào hậu cung.
Đứa con đầu lòng của bà, được mọi người chú ý, không thể có kinh mạch bình thường, thậm chí phi hồng, thủy hồng cũng không thể chấp nhận, chỉ có thể là màu Đại đỏ rực thuần chất.
Cho nên, Minh Ý trời sinh hồng mạch, dù thân là nữ nhi, cũng phải nam trang để trở thành nhi tử của bà.
“Có một người có lẽ có thể giúp được ngài, có thể giải độc cho ngài, và có thể đưa ngài trở lại thành Triều Dương.” Xe thú sắp đi, Minh An đưa cho nàng một mảnh giấy: “Điện hạ phải tiếp tục sống, đi tìm hắn. Nếu hắn còn sống, chắc hẳn sẽ bằng tuổi ngài.”
…
Gió thổi qua rèm xe thú trong ký ức, thổi đến hiện tại, khẽ phất mái tóc mai của Minh Ý.
Nàng nhìn người trước mặt: “Ta không nhớ ta đã ban cho ngươi ân huệ gì, cũng không nhớ ngươi có bao nhiêu tình nghĩa với ta, thường ngày trong nội viện, ngoài Tư hậu, ngươi luôn luôn không coi ai ra gì.”
Người này trước giờ không cho ai chút lợi ích nào, vì vậy, không thể nào giúp nàng vô điều kiện như vậy được.
Minh An cười đến khóe mắt hiện ra vài nếp nhăn: “Sau này Điện hạ sẽ biết, nhưng bây giờ xin Điện hạ hãy nhanh chóng rời đi, nếu Tư hậu biết ngài còn sống sẽ không dễ dàng buông tha, dù sao nếu ngài bị bọn họ chứng minh thân phận là nữ nhi, tộc Tư hậu sẽ mang tội diệt tộc.”
Minh Ý nhíu mày càng chặt: “Ta nhớ rõ, tuy ngươi không liên quan gì nhiều đến Tư hậu, nhưng cũng cùng thuộc nhất tộc, càng không có lý do gì mạo hiểm bị diệt tộc để cho ta đi, trừ phi…”
“Điện hạ.” Minh An ngắt lời nàng, mỉm cười: “Đã có thể gặp lại nhau, thì những ngày sau còn dài, hà tất phải vội vàng trong lúc này.”
Nghe thấy tiếng bước chân từ xa, Minh Ý im lặng, nàng nhìn sâu vào Minh An, sau đó cầm lấy vài túi bối tệ đặt bên giường, ném một túi cho hắn, rồi ôm Tu Vân nhảy ra khỏi cửa sổ.
Chiếc túi đựng bối tệ nặng trĩu, bên trong còn có khá nhiều tờ mệnh giá một nghìn. Minh An nhướng mày, vuốt ve một chút rồi cười.
Tiếng bước chân sau lưng ngày càng gần, cửa phòng một lần bị đẩy ra, hộ vệ trưởng Ứng Liên Thương dẫn người đi vào, nhìn ông lắc đầu: “Tư hậu đã cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội.”
“Ta không có tội, cần gì lập công?”
“Hai lần khoan hồng thả đào phạm, cho dù có tình nghĩa đồng tộc mười mấy năm đồng hành cùng nhau, cũng không cứu được ngươi.”
Mỉm cười ước lượng chiếc túi trong tay, Minh An đưa nó cho Ứng Liên Thương: “Cộng sự nhiều năm như vậy, chôn cất ta một lần không khó chứ?”
“…” Ứng Liêm Thương nhận lấy chiếc túi tiền, cụp mắt.
Những người sau lưng hắn đuổi theo hướng Minh Ý rời đi, mênh mông cuồn cuộn. Cũng lúc này hắn giơ dao lên, ngang trên đầu Minh An.
Minh Ý không ngoảnh đầu lại mà chạy về phía trước, Tu Vân chạy quá chậm, nàng liền cõng nàng lên, thỉnh thoảng đạp kiếm bay, khi nguyên lực không đủ thì hạ cánh chạy một đoạn, nghỉ ngơi xong lại đạp kiếm một đoạn, như vậy cũng không bị đuổi kịp.
Tu Vân bị xóc nảy đến mức không nói nên lời, phải đến khi nàng đạp lên kiếm và bình ổn hơn mới mở miệng: “Người đó thật nhân hậu, lúc nãy cứ nhìn ngươi mãi, như nhìn…như nhìn bảo bối vậy.”
Minh Ý khựng lại, tốc độ dưới chân đột ngột chậm lại.
Thật ra nàng rất ít khi nhìn thấy Minh An, cũng không có nhiều tiếp xúc với ông. Trong ấn tượng mỗi lần mẫu hậu đến xem nàng huấn luyện thế nào, Minh An đều đứng ở xa bóp tay, liếc nhìn hai lần.
Đừng nói đến nhân hậu, mười mấy năm qua ông thậm chí còn ít nói chuyện với nàng, một người như vậy, làm gì mà lộ ra cảm xúc như vậy lúc nãy?
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Phim “Tây Xuất Ngọc Môn”, khi chia tay nhân vật A Hoà do Lư Dục Hiểu diễn, nhân vật Đường Mập đã tặng cho A Hoà một túi đựng gì? (3 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)