Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Cô nương nhà người ta hỏi ngươi muốn dùng trà không, ngươi lại nghĩ muốn cùng người ta luyện võ!
Kỷ Bá Tể ở bên cạnh xem đến đau đầu, rất muốn nhắc nhở Trịnh Thiều một chút, nhưng lại không tiện mở lời. Người này lớn tuổi như vậy mà vẫn chưa thành thân quả là có lý do, chỉ cần có chút lý trí, ai lại muốn so tài với nữ tử bình thường chứ.
Nhưng, điều ngoài dự đoán là Tu Vân lại không tức giận, chỉ có chút áy náy: “Ta, ta không biết đấu thuật.”
“Thế à.” Trịnh Thiều lập tức không hứng thú gì nữa mà dời mắt đi.
Kỷ Bá Tể: “…”
Tu Vân có chút buồn, nhưng hiếm khi có cơ hội gặp được Trịnh Thiều, nàng lấy hết can đảm, nhón chân hỏi hắn: “Nhưng ta biết chút kỹ năng đúc thần khí, ngươi muốn so tài với ta không?”
Những gì Minh Ý dạy nàng, nàng học rất nhanh, thậm chí còn được khen ngợi là có thiên phú, Tu Vân cảm thấy bản thân mình vẫn có chút tự tin ở mảng này.
Tuy nhiên, Trịnh Thiều thậm chí không nhìn nàng, cất tiếng nói khàn khàn: “Những kẻ đấu sĩ chân chính đều coi thường thần khí.”
Tu Vân: “…”
Kỷ Bá Tể xoa mặt.
Hắn xoay vai Trịnh Thiều đẩy ra ngoài, vừa đẩy vừa nói: “Ngươi nên về trước đi, ngày mai gặp nhau ở hội trường.”
“Được, ngày mai ta nhất định sẽ thắng ngươi.” Trịnh Thiều nắm tay lại.
Sau đó hắn và nắm đấm của mình cùng bị nhốt ngoài cửa.
Kỷ Bá Tể quay đầu lại, thấy Tu Vân thất thần đứng trong sân, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Nếu là người khác thì thôi, nhưng tối nay nàng còn phải chăm sóc Minh Ý, bọn họ đi thi đấu, nếu nàng còn thất thần, Minh Ý làm sao bây giờ?
Xoa xoa thái dương, hắn đi đến nói: “Trịnh Thiều không phải là nhắm vào ngươi, hắn đối với ai cũng vậy, chỉ có võ thuật trong mắt.”
“Ta biết.” Tu Vân gục đầu xuống, “Nhưng bây giờ ta học đã không còn kịp rồi.”
Kỷ Bá Tể không thể hiểu nổi: “Không kịp thì ngươi hãy đổi người thích, thiên hạ này đâu chỉ có hắn là nam nhi.”
Tu Vân ngẩng đầu, nhíu mày nhìn hắn một hồi lâu, nhếch mép nói: “Mọi người luôn nói chuyện của người khác là nhẹ nhàng nhất, nếu đổi lại cho đại nhân, Minh Ý không thích đại nhân, đại nhân có thể đổi người thích không?”
“Hài hước, ta lại không thích nàng…Ngươi dựa vào đâu mà nói nàng không thích ta?” Kỷ Bá Tể hít sâu một hơi, nheo mắt, “Nàng trước kia đối xử với ta rất tốt, là ta không để ý.”
“Vậy nên bây giờ nàng không coi trọng ngài nữa.”
“Không, là nàng có việc khác phải bận, lại nói, bây giờ chúng ta ngày nào cũng có thể gặp mặt.”
“Vậy nàng không coi trọng ngài nữa.”
“Chỉ cần ta muốn, ta có thể dỗ nàng quay lại, nàng vẫn sẽ coi trọng ta.”
“Cũng chỉ có ngài nghĩ vậy thôi à.”
“…” Trên trán nổi vài đường gân xanh, Kỷ Bá Tể quay đầu bỏ đi.
Hắn điên rồi nửa đêm không ngủ mới chạy đến cãi nhau với một tiểu nha đầu, Minh Ý có coi trọng hắn hay không trong lòng hắn tự hiểu, cần gì phải nói với người khác. Lại nói, cho dù bây giờ không coi trọng, ai mà biết sau này sẽ thế nào.
Minh Ý tính tình như vậy, có thể ngàn dặm xa xôi đến giao bản thân cho hắn, có thể đối tốt với hắn, thì tuyệt đối không vô tình, có lẽ đến giờ trong lòng nàng vẫn còn có hắn, chỉ là không muốn nói ra.
Nhất định là như vậy.
Gật đầu một cách quả quyết, Kỷ Bá Tể quay trở về phòng của mình.
Hắn đứng ở cửa nhìn lên, phát hiện gian phòng này cách nhà chính xa nhất.
“…” Lặng lẽ đá tung cửa phòng, hắn bước vào, rồi lại đóng sầm cửa lại.
Sáng hôm sau khi lên đường đến hội trường, Tần Thượng Vũ đặc biệt để lại một số tâm phúc canh gác trong sân, lại dặn dò Tu Vân chăm sóc tốt Minh Ý, sau đó mới thất thần mà lên đường.
Ông suy nghĩ cả đêm, nghĩ thế nào cũng thấy Minh Ý vô cùng quan trọng đối với thành Mộ Tinh. Một Kỷ Bá Tể có thể giúp họ vào thượng tam thành, thêm một Minh Ý nữa, ai có thể tranh giành vị trí quán quân với bọn họ?
Hiện giờ Minh Ý chẳng phải chỉ muốn tiền sao—— nhưng trước mắt thì thứ thành Mộ Tinh thiếu nhất cũng là tiền.
Bực bội gãi đầu, Tần Thượng Vũ đã bắt đầu tự hỏi những món đồ chơi văn hóa trong nội viện của Tư Thượng nếu bán đi sẽ được bao nhiêu vàng.
Một đoàn người đi qua bến tàu, vừa hay gặp một chiếc xe thú dừng lại, phía trên ào ào xuống một đoàn người ăn bận giản dị, đội mũ che kín mặt, vừa lên bờ đã đi nhanh như chớp.
Kỷ Bá Tể liếc nhìn bọn họ một cái, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn: “Sư phụ, trong lục thành còn có thành nào đến muộn hơn chúng ta sao?”
“Không, chúng ta là người đến cuối cùng, nếu không cũng không đến mức không có khách điếm để ở.” Tần Thượng Vũ hoàn hồn nhìn hắn, “Sao thế?”
“Đoàn người mới vừa rồi, không giống người bình thường, trên người ít nhiều đều có chút nguyên lực.” Kỷ Bá Tể quay đầu nhìn lại, đoàn người đó đã hòa vào dòng người trong chợ.
Xe thú chi phí đắt đỏ, thông thường chỉ có người trong viện nội mới có thể tự do đi lại giữa lục thành, đoàn người đó lại im lặng như vậy, không giống như lần đầu tiên đi xe thú, nhưng họ lại cố tình mặc những bộ quần áo bình thường, như thể đang che giấu điều gì đó.
“Thi đấu quan trọng, trước tiên đừng đi xem.” Tần Thượng Vũ nói, “Hôm nay tuy chỉ là sơ thí¹, nhưng vì có mối thù cũ từ hôm qua, các ngươi không thể dễ dàng tha cho bọn họ.”
¹Vòng thi đầu tiên.
Thu hồi ánh mắt, Kỷ Bá Tể tiếp tục đi về phía hội trường ở ngoại ô.
***
Minh Ý đột nhiên tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Nàng cảnh giác nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, đứng dậy kéo Tu Vân đang chuẩn bị rót nước cho mình, lặng yên không một tiếng động đưa nàng leo lên xà nhà.
Những người canh gác bên ngoài đột nhiên rút ra thần khí, nhưng người đến đông đảo có nguyên lực cao cường, sử dụng thần khí thậm chí còn thành thạo hơn bọn họ nhiều, chưa đến một nén nhang đã xông vào, đá tung cửa phòng của Minh Ý.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, đến tiếng thở cũng không có.
Người đứng đầu nhíu mày, nhìn về phía người phía sau, người đó vội vàng nói: “Hỏi thăm rồi, hẳn là ở đây, nếu không bên ngoài cũng sẽ không có người canh gác.”
“Ngu xuẩn, đây là sân viện nơi thành Mộ Tinh đặt chân, họ tự nhiên sẽ canh gác.” Nội thị Minh An bực bội nói, “Còn không tiếp tục đi hỏi thăm?”
“Vâng!”
Một đoàn người vội vã rời khỏi phòng, tản ra mọi hướng hòa vào đám đông.
Minh An ở lại không nhúc nhích.
Đợi đến khi mọi người đi hết, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn lên xà nhà như không có gì, nói khẽ: “Nguyên lực của điện hạ suy yếu rất nhiều, nếu như trước kia, lão nô nhất định không phát hiện điện hạ ở đây.”
Tu Vân bị con mắt rắn của hắn dọa cho hét lên, suýt ngã từ xà nhà xuống. Minh Ý đưa tay kéo nàng lại, bình tĩnh thu dọn Minh Vực dùng để che giấu xung quanh: “Ta đã là một phế nhân, phiền đại nhân lo lắng.”
Khuôn mặt nàng nở nụ cười, nhưng trong mắt đầy cảnh giác, đề phòng ông ta ra tay bất cứ lúc nào, khoé mắt tìm kiếm đường thoát thân.
Minh An cười khẽ: “Điện hạ hồ đồ, nếu lão nô muốn hại điện hạ, đã sớm để điện hạ chết ở thành Triều Dương rồi, hà cớ gì phải thả điện hạ đi, lúc nãy còn thay điện hạ đuổi những người kia.”
Minh Ý mím môi, cùng Tu Vân trở xuống mặt đất, nheo mắt nhìn hắn: “Đây cũng là điều ta muốn hỏi, ngươi là tâm phúc của mẫu hậu ta, trung thành với bà ta nhiều năm, vì sao lại hết lần này đến lần khác lại tha cho ta?”
Thậm chí, khi thả nàng đi, còn nói cho nàng biết một bí mật động trời.