Nhập Thanh Vân

Chương 126: Chiến thắng trận tỷ thí này




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

La Kiêu Dương cũng không ngờ trên đời còn có chuyện tốt như vậy, vừa đến đã thấy thành Triều Dương bị thành Tân Thảo loại bỏ, mà bọn họ còn có thể thuận tay loại bỏ luôn thành Tân Thảo đang bị mắc kẹt trong biển nguyên lực.

“Đúng lúc đói lả người, đám rùa này, chỉ biết nhắm vào chúng ta mà đánh, có nhiều nguyên lực cũng không đủ để tiêu hao.” Phàn Diệu mắng mỏ, đi lên liền từng ngụm từng ngụm mà ăn nguyên lực xung quanh.

Cách này không thể chuyển hóa hoàn toàn nguyên lực của người khác thành của mình, sẽ hao tổn rất nhiều, nhưng không ăn thì phí, mấy người bọn họ thực sự mệt mỏi vô cùng.

Kỷ Bá Tể không màng đến họ, đạp phi kiếm lên phía trước, kéo Minh Ý ra khỏi vỏ trứng.

“Sao ngươi đột nhiên…”

“Nhanh lên!” Nàng nắm lấy tay hắn, ánh mắt sáng hực, “Nhanh chiến thắng trận này, sau đó theo ta đi!”

“…”

Chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt của nàng nồng nhiệt như vậy, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt chỉ toàn là bóng hình của hắn.

Tim Kỷ Bá Tể đập thình thịch, lúng túng quay đầu đi: “Biết rồi.”

Minh Ý nhận lấy thần khí từ tay bọn họ, vừa di chuyển vừa nhanh chóng tu bổ cho bọn họ.

“Thủ pháp này quá thành thạo rồi.” Các vị sư trưởng trên khán đài bên ngoài lại một lần nữa nhất trí động tác nhìn về phía Xà Thiên Lân.

Xà Thiên Lân cười hì hì nói: “Thanh Vân đời sau có người tài, tiểu tử này thiên phú không tệ.”

“Chỉ dựa vào thiên phú mà không có ai dạy thì không thể lợi hại đến vậy.” Tả Bình nhìn chằm chằm ông, “Xà sư trưởng đừng chối, hay là đã nhận thêm đồ đệ rồi?”

“Ngươi xem ta là loại người gì?” Xà Thiên Lân nghiêm túc lại, vỗ tay lên bàn rồi chỉ lên trời, “Lão phu đã thề, cả đời này chỉ nhận một đồ đệ Minh Hiến!”

Nhận nhiều ấy chứ, nhìn thủ pháp tu bổ kia kìa, y hệt ông.

Vài vị sư trưởng đều muốn nói lại thôi, nghẹn khuất mà đem lời nói nuốt trở vào, sau đó tiếp tục xem.

Những chú khí sư khác cần hoàn cảnh yên tĩnh để hạ tu thần khí thượng đẳng trong nửa ngày, nhưng nàng chỉ dùng mấy miếng sắt mềm là xong, dùng nguyên lực chú một cái, sáng bóng như mới.

Đội ngũ thành Mộ Tinh vốn đã hết đạn, giờ đây như được hồi sinh, lại hừng hực khí thế chiến đấu.

“Như vậy không được.” Những người ở thành Trục Nguyệt nhìn từ trong bóng tối, lẩm bẩm bàn bạc, “Đánh gục chú khí sư của bọn họ trước, chú khí sư đó đã bị thương, dễ đối phó hơn những người khác.”

Mọi người đều thấy có lý, vì vậy tiếp theo khi gặp nhau ở chỗ hẹl, bọn họ đều ưu tiên tấn công chú khí sư.

Tuy nhiên, ai có thể nói cho bọn họ biết, tại sao khi tấn công người khác Kỷ Bá Tể chỉ đỡ đòn, nhưng khi nhắm vào chú khí sư đó, hắn như sát thần, không chỉ đỡ đòn mà còn công kích người ra tay, nguyên lực mạnh mẽ như muốn giết người.

May mắn thay, người dẫn đầu đội ngũ thành Trục Nguyệt nhanh tay lẹ mắt đánh đồng đội trước một bước và loại bỏ, nếu không thực sự không thể cản nổi hắn.

“Hắn cũng nhận ra tầm quan trọng của chú khí sư rồi sao?” Phàn Diệu vui vẻ lẩm bẩm.

Sở Hà lắc đầu: “Có lẽ chỉ đơn giản vì đó là Minh cô nương.”

Đùa à, đây là nơi nào, sao có thể có người vào thời điểm quan trọng này còn quan tâm đến nữ nhi tình trường? Phàn Diệu không tin.

Ngay sau đó, Kỷ Bá Tể cõng Minh Ý lên, lạnh lùng nói: “Ta ghét nhất là người ta có sẹo trên người, ngươi lăn lộn như vậy nhất định sẽ để lại sẹo.”

Minh Ý thậm chí không có tâm trạng để quan tâm đến hắn, chỉ quan sát hoàn cảnh xung quanh, hắn còn tự nói: “Thôi được rồi, về xem còn có linh dược nào dùng được không.”

Phàn Diệu: “…”

Vừa rồi bọn họ bị thương, không biết trên người có bao nhiêu vết rách, sao không thấy hắn nói muốn đi tìm linh dược?

Thật vô liêm sỉ!

Tuy nhiên, có Minh Ý, thần khí của họ không chỉ có thể sử dụng, sĩ khí cũng được khôi phục rất nhiều, chiến đấu dọc đường, cuối cùng họ đã thuận lợi đứng ở dưới ánh trăng trong Minh Vực.

Thành Thương Tuyết khá là vô tranh, đến gần ánh trăng cũng không tấn công bọn họ. Thành Trục Nguyệt còn sót lại một vài người, nhưng nhìn vẻ mặt “người của ta rất muốn ra ngoài, ta cũng rất muốn ra ngoài, ai đến thì chết” của Kỷ Bá Tể, bọn họ quyết định bảo toàn lực lượng, tiễn họ rời khỏi Minh Vực.

Thế cờ vốn nghiên về một phía bất ngờ được lật ngược, Minh Ý đứng dưới ánh trăng cũng không nhàn rỗi, thừa dịp hai thành trì kia chưa kịp hối hận, nàng đã đặt đầy bẫy thần khí xung quanh khu vực nơi có ánh trăng, từ dưới đất lên đến bầu trời, dày đặc từng lớp từng lớp.

Sắt mềm màu bạc lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, có thể lờ mờ nhìn thấy những chiếc kim độc màu xanh lục bên trong.

Bạc Nguyên Khôi trên khán đài thực sự không nhịn được, quay đầu nhìn Xà Thiên Lân nói: “Đây đều là tác phẩm của ngài năm xưa.”

Xà Thiên Lân sờ mái tóc đen trắng rồi cười: “À, vậy sao, ha ha.”

Ha cái đầu ông chứ ha! Việc bí mật đào tạo chú khí sư cho thành Mộ Tinh là sao? Rõ ràng năm xưa đã nói chỉ trung thành với thành Triều Dương, không muốn nhận học tử từ các thành trì khác!

Một đám sư trưởng đều tức giận đến quá sức, nhưng người này chết sống không thừa nhận, bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ đến giờ, thành Mộ Tinh đoạt giải nhất và rời khỏi Minh Vực.

“Thành Mộ Tinh năm nay thực sự rất mạnh.” Tả Bình nhếch mép, “Lần sau nếu chú khí sư không đến trễ, các thành trì khác của chúng ta e rằng không có sức chiến đấu.”

“Đúng vậy, có Kỷ Bá Tể ở… ể? Kỷ đại nhân đâu rồi?”

Đúng là lúc sau trận thi đấu đầy mỉa mai, mọi người ngước nhìn lên, những người thành Mộ Tinh kia đột nhiên đều chạy đi không một dấu vết, chỉ còn lại một Tần Thượng Vũ cười với họ: “Bọn họ mới vừa rồi nói muốn đi nhà xí, cố gắng nín đến bây giờ cũng không dễ dàng gì. Các vị chờ một lát, tiếp tục xem các đội sau nhé, ha ha.”

Ha cái gì nữa mà ha! Còn lại một thành Trục Nguyệt và một thành Thương Tuyết không tranh không giành, có gì hay để xem!

Mọi người nổi giận, nhưng một bên là Xà Thiên Lân, một bên là Tần Thượng Vũ, đều ngớ ngẩn cười ngây ngô, hỏi gì cũng không biết.

Kỷ Bá Tể cõng Minh Ý đạp phi kiếm quay về, vừa đi vừa hỏi: “Người kia là gì của ngươi?”

“Không biết, nhưng có thể rất quan trọng.” Biết đã chậm trễ quá nhiều thời gian, ánh mắt Minh Ý tối sầm lại, môi mím chặt, ngón tay cũng siết chặt vạt áo hắn.

Cảm nhận được cảm xúc của nàng, Kỷ Bá Tể cúi mắt: “Đừng lo lắng, miễn là chưa chết hẳn, đều có cách cứu được.”

Cho dù phải dùng nguyên lực để níu giữ mạng sống và kinh mạch, hắn cũng có thể kiên trì đợi Ngôn Tiếu tới.

Tuy nhiên, khi bọn họ trở về sân, nơi đó đã không còn gì cả, thậm chí không có dấu chân.

Minh Ý tìm kiếm khắp nơi, mắt bỗng sáng lên: “Không có vết máu.”

Kỷ Bá Tể nói: “Người thành Triều Dương hành động tỉ mỉ, có lẽ đổi chỗ giết cũng không chừng.”

Minh Ý: “…”

Sở Hà chọc chọc vào cánh tay của Kỷ Bá Tể, nghiến răng nói: “Bình thường ngươi hay dỗ dành cô nương, sao giờ lại nói những lời như vậy.”

Kỷ Bá Tể khó chịu hất tay hắn ra, dìu Minh Ý ngồi xuống ghế, lấy thuốc ra đưa cho nàng và nói: “Nếu quan trọng đối với ngươi, vậy chỉ cần ngươi còn sống, mạng hắn cũng có giá trị để giữ lại, điều này ngươi cũng không hiểu được sao?”

Bọn họ sống trên đời đều là vì có giá trị, cũng sẽ có những người vì bọn họ mà có giá trị để sống.

Minh Ý cười khổ, đột nhiên cầm tay hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.