Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Đội ngũ thành Mộ Tinh từ hạ tam thành vươn lên mạnh mẽ, đánh bại tinh nhuệ của năm thành trì khác. Mặc dù chỉ là một vòng của thi đấu Thần Khí Đường, nhưng kết quả này vẫn khiến năm thành trì khác dồn hết sự chú ý vào năm người trong nhóm này.
Ngoài ra Kỷ Bá Tể được bọn họ công nhận là lợi hại, thân phận của Minh Ý khiến họ đặc biệt tò mò, thậm chí còn bỏ ra số tiền lớn đến thành Mộ Tinh để thám thính, nhưng thu hoạch lại rất ít.
“Đã đến đây rồi, ở lại thêm vài ngày cũng tốt.” Thành chủ thành Phi Hoa giữ bọn họ lại, “Sắp đến tháng tám rồi, vào mùa thu trăm hoa ở các thành trì khác héo úa, chỉ có chỗ của ta là hoa nở khắp nơi, ở trên đài trong nội viện, mỗi sáng sớm còn có thể ngắm khung cảnh tuyệt vời trăm hoa ngẩng đầu.”
“Này, ở đây đã mấy ngày rồi, cảnh đẹp gì cũng xem qua rồi, theo ta thì Tần sư trưởng nên dẫn mọi người đến thành Tân Thảo của chúng ta đi dạo, có một màu sắc rất khác biệt.”
“Thành Tân Thảo có gì hay, ngắm cảnh thì phải là thành Trục Nguyệt của chúng ta.”
Mấy người cười nói âm thầm phân cao thấp, Tần Thượng Vũ nhìn mà cảm thấy bất lực: “Chúng ta phải về thành Mộ Tinh để phục mệnh.”
“Khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, trở về nhanh như vậy làm gì.” Mọi người trừng mắt nhìn ông, “Như thế nào, trong thành có mấy món bảo bối, muốn vội vàng trở về giấu đi?”
Tần Thượng Vũ bị những lời nói này của bọn họ làm cho nghẹn lời, cuối cùng chỉ có thể xua tay: “Ta trở về hỏi bọn họ, người thắng trận đấu là bọn họ, vậy nên cần phải để bọn họ làm chủ.”
Mọi người đều bị thương, cho dù mang y quan chuyên chữa trị đấu sĩ theo cùng, bọn họ cũng phải chịu chút khổ cực.
Kỷ Bá Tể không bị thương nặng, nhưng khi Tần Thượng Vũ hỏi hắn khi nào trở về thành, hắn luôn lười biếng dựa vào mép giường và nói: “Miệng vết thương đau, không chịu được xóc nảy, hai ngày nữa đi.”
Tần Thượng Vũ siết chặt nắm tay, một đấu sĩ thượng đẳng, vết thương da thịt này có là gì, hắn cũng dám nói không chịu được xóc nảy, nhìn xem Minh Ý kia kìa, bị thương nặng như vậy cũng không rên một tiếng.
Có điều, Minh Ý hiện tại thực sự không thể chịu được xóc nảy, mặc dù nàng đã mua nhà ở đây và không có ý định đi theo bọn họ về thành Mộ Tinh, nhưng Tần Thượng Vũ vẫn muốn cố gắng thuyết phục, bởi vì nếu nàng không về thành Mộ Tinh, các thành trì khác cũng sẽ liên tục chiêu mộ nàng, và nàng cũng sẽ không có được cuộc sống yên ổn.
Nhưng làm thế nào để thuyết phục, Tần Thượng Vũ vẫn chưa nghĩ ra. Thành trì của bọn họ không có tiền, không có khí thế, chỉ có một Kỷ Bá Tể nổi bật, còn có thù hận cũ với nàng.
Đúng lúc buồn rầu, tối hôm đó, Minh Ý bỗng nhiên mặt trắng bệch che vết thương đi đến trước cửa phòng ông: “Sư trưởng.”
Dưỡng bệnh tốt mấy ngày, vốn đã lấy lại chút huyết sắc, giờ đây lại trắng bệch cả mặt. Tần Thượng Vũ giật mình, vội vàng mời nàng vào ngồi, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Minh Ý do dự một lúc, hỏi họ: “Thành Triều Dương tháng tám hẳn là cũng sẽ có một ít cơ hội thi đấu, sư trưởng có muốn tiện đường đi xem không?”
Theo ý này của nàng, là muốn bọn họ cùng đi đến thành Triều Dương.
Tần Thượng Vũ có chút không hiểu: “Gần đây các thành trì thi đấu khá nhiều, sao lại chỉ đi thành Triều Dương?”
Với thân phận của nàng, chẳng phải nên né tránh thành trì đó sao?
Minh Ý mím môi, sau một hồi lâu, đặt một lá thư lên bàn.
Mực trên thư vẫn chưa khô hẳn, có vẻ là vừa mới viết xong gửi đến. Tần Thượng Vũ đọc kỹ, mặt đen một nửa.
“Đường đường thành Triều Dương, một trong sáu thành trì luôn xuất sắc, như thế nào cũng làm loại chuyện đe dọa người như vậy?” Ông tức giận đứng dậy, “Minh An này là ai? Người thân của ngươi?”
Minh Ý ậm ừ mà len tiếng: “Tư hậu không muốn buông tha ta, muốn dùng người này để ta quay về thành Triều Dương chịu chết. Nhưng ta không muốn chết, ta thích sống.”
Nàng còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Minh An, cũng muốn giải thích rõ ràng ân oán với Kỷ Bá Tể trước khi chết, dù sao trước kia hai người rất thân mật, nàng cũng không nỡ để hắn sau này nghe được sự thật từ miệng người khác.
“Nếu ngươi muốn đi, ta không có vấn đề gì.” Tần Thượng Vũ suy nghĩ một lúc, “Nhưng tính tình Bá Tể kỳ quặc, ta không kềm chế được hắn, e rằng ngươi phải đi nói chuyện.”
“Sư trưởng yên tâm.” Minh Ý gật đầu, “Ta có thể thuyết phục hắn.”
Thành Triều Dương không chỉ có nhiều cơ hội thi đấu hơn, mà còn có tinh thạch thượng đẳng và bí quyển tu tập tốt hơn, bất kỳ đấu sĩ nào cũng đều mong muốn đến thành trì đó, huống hồ ở đó còn có Mạnh gia.
Từ phòng Tần sư trưởng ra, Minh Ý gõ cửa phòng Kỷ Bá Tể.
Kỷ Bá Tể đang tu tập, đột nhiên bị quấy rầy, vô cùng bực bội: “Ai?”
“Là ta.”
Giọng nói thanh thúy làm dịu đi mặt mày của hắn, hắn ho nhẹ một tiếng, theo bản năng vuốt lại vạt áo, vung vạt áo thành một dạng phóng khoáng, mới lơ đễnh nói: “Vào đi.”
Minh Ý đẩy cửa bước vào, nho nhã ngồi bên mép giường hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Người ân nhân mà ngươi nói lúc trước, cũng chính là tiền Tư hậu của thành Mộ Tinh Mạnh thị, khuê danh gọi là Nhàn Nhi?”
Kỷ Bá Tể ngẩn ra, không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên nói về chuyện này, trong mắt tối sầm lại, hàm hồ nói: “Như thế nào?”
“Nếu là bà, vậy ta đã từng nghe qua, hẳn là thứ nữ Mạnh gia thành Triều Dương gả đi liên nhân.” Minh Ý nói, “Bà đã không còn, ngươi có muốn về thành Triều Dương xem không? Người thân của bà vẫn còn ở đó.”
Kỷ Bá Tể nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ kỳ quặc mà Minh Ý không hiểu nổi.
Hắn im lặng một lúc rồi cười, dựa vào tháp mềm nhìn nàng: “Ngươi muốn về thành Triều Dương cứu người?”
Minh Ý gỡ bỏ nụ cười giả tạo trên mặt: “Sao ngươi biết.”
“Lừa ta đi, chẳng phải là do bản thân ngươi muốn đi. Người không lí do gì để muốn quay về nơi đó, trừ phi bị người ta đe dọa. Theo tình hình mấy ngày trước, bọn họ đại khái là dùng tính mạng Minh An để uy hiếp ngươi quay về.”
Kỷ Bá Tể khẽ cười, “Tư hậu của các ngươi quả thật là cao tay, phái Minh An đến bắt ngươi, bắt được thì cho hắn lập công chuộc tội, không bắt được hắn chính là con tin sẵn có, suy cho cùng ngươi cũng không được yêu thương gì, đối với chút thiện ý đều cảm dộng đến rớt nước mắt, làm sao ta có thể bỏ mặc Minh An người đã cứu ngươi hai lần? “
Lí do thì đúng là vậy, nhưng Minh Ý nghe rất khó chịu: “Ngươi nói ai không được yêu thương?”
“Ngươi chứ ai.” Hắn nhếch cằm lên, “Chỉ có những người không được yêu thương mới cố gắng hết sức để khiến người khác yêu mình, bất chấp vết thương của bản thân cũng muốn cứu người khác, lòng hy sinh vô cùng lớn.”
Ánh mắt dừng lại ở y thường hơi rướm máu của nàng, giọng điệu của Kỷ Bá Tể trở nên khó chịu: “Chạy lung tung cái gì.”
Minh Ý như bị giẫm phải đuôi, chu môi định bỏ đi, vừa vung tay đã hắn kéo lại.
Kỷ Bá Tể chẹp một tiếng: “Trước đây có chuyện ngươi rất kiên nhẫn nhờ ta, giờ nói hai câu cũng không được sao.”
Giọng điệu dịu lại một chút, hắn nói: “Đi thành Triều Dương cũng không phải là không thể.”
Minh Ý quay đầu liếc hắn.
Ánh mắt hắn lười biếng lưu luyến, khẽ quơ quơ đầu ngón tay của nàng: “Nói với ta một dễ nghe, chỉ một câu thôi, ta sẽ theo ngươi dù phải vào núi đao biển lửa.”
Minh Ý: “…”
Nếu là người khác, có lẽ sẽ thấy hắn bề ngoài động lòng người, lắc lư đong đưa như vậy thật khiến người say mê, cái gì dễ nghe đều có thể nói. Nhưng trong mắt nàng, hắn giống như một con nhện giăng lưới, rảnh rỗi muốn bắt một đứa ngốc để trêu đùa.