Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Nhưng mà, Xà Thiên Lân có lẽ là người duy nhất thực sự chào đón Minh Ý trở về thành Triều Dương.
Vừa đặt chân đến bến tàu Triều Dương, xe thú của bọn họ đã bị cấm quân vây quanh. Người trong nội viện cầm lệnh bài đến đón bọn họ, nhưng thái độ không mấy nhiệt tình, chỉ nhàn nhạt nói: “Còn hơn nửa tháng nữa mới đến kỳ thi đấu tháng tám, các vị đến sớm quá rồi.”
Mặt trời vừa ló dạng, cả thành trì chìm trong ánh sáng vàng kim, khiến mọi người nheo mắt, vì vậy cũng không ai lên tiếng.
Minh Ý đi giữa bọn họ, cúi đầu, không ai nhìn rõ khuôn mặt nàng.
Chỉ là, vừa đến khách điếm, nàng đã lập tức nhận được lệnh truyền gọi của Tư hậu.
Minh Ý nhìn vị quan truyền lệnh quen thuộc, nghe xong lời hắn liền bật cười: “Ta biết rõ bà đang chờ để giết ta, sao lại ngu ngốc tự mình dâng đến cửa?”
Lâu ngày không gặp, Minh Hiến ngày trước ngoan ngoãn giờ đây như biến thành một người khác, quan truyền lệnh có phần bất ngờ, nhưng vẫn nghiêm túc như trước: “Đây là mệnh lệnh của Tư hậu.”
“Giờ ta là người thành Mộ Tinh, mệnh lệnh của Tư Hậu các ngươi có liên quan gì đến ta, sao phải nghe?” Nàng khinh miệt “Chiếu theo quy củ, ta nên xử lý ngươi trước.”
“Ngươi đây là đang uy hiếp Tư hậu?” Quan truyền lệnh không vui.
Minh Ý bật cười: “Tại sao ta lại xuất hiện ở đây, ngươi chẳng lẽ không rõ?”
Nếu không phải vì sự đe dọa của Tư hậu, giờ này nàng vẫn đang thưởng hoa ở thành Phi Hoa.
Quan truyền lệnh không thể nói được nàng, lạnh mặt nói: “Tư hậu có lệnh, nếu ngươi không đi, sẽ đưa Minh An đến náo thị chém đầu.”
“Được thôi, bà ta chân trước vừa đẩy, chân sau ta lập tức đi nội viện gặp Tư thượng.” Minh Ý vỗ tay, “Dùng cả gia tộc bà để tế Minh An, cũng coi như ta đã hết lòng hết sức.”
“Ngươi!” Quan truyền lệnh nổi giận, “Trước đây đã có tin đồn ngươi phản bội thành, ta còn không tin, giờ đây tận mắt chứng kiến, ngươi quả thật đã trở nên ngang ngược!”
“Ngang ngược là các ngươi.” Minh Ý đứng dậy, lạnh lùng nhìn hắn, “Trước đây luôn trách móc ta là các ngươi, chà đạp thành tựu của ta là các ngươi, tư muội¹ phần thưởng của ta cũng là các ngươi, nhưng ngươi chẳng qua chỉ là một quan truyền lệnh, bà bất quá cũng chỉ là một kẻ bám víu vào vương quyền, các ngươi dựa vào đâu mà dám coi thường ta?”
¹Thường được sử dụng để mô tả những hành động hoặc việc làm được thực hiện một cách lén lút, không công khai và thường mang ý nghĩa tiêu cực. Nó có thể ám chỉ những hành vi tham ô hối lộ, gian lận, hoặc những mối quan hệ bất chính, trái đạo đức.
Quan truyền lệnh rúng động, liên tục về phía sau.
“Vinh quang bảy năm của thành Triều Dương là do ta liều mạng giành lấy, phú quý cả nhà Tư hậu cũng là do ta dùng bản lĩnh đổi lấy, ngươi thấy ta không dập đầu hành lễ, mở miệng ra là dạy dỗ ta quy củ, ngươi tưởng mình là ai?”
“Ngươi…”
“Giờ ta trở lại, không phải van xin các ngươi thả người, mà là nếu các ngươi không thả, ta sẽ kéo các ngươi chôn cùng.” Minh Ý vỗ tay một cách ác liệt, “Dù sao ta cũng không còn bao nhiêu ngày để sống, kéo các ngươi xuống, cũng không đến nỗi cô đơn.”
“Kẻ điên, kẻ điên!” Quan truyền lệnh sợ hãi lăn lóc bò ra ngoài, vừa vặn đụng phải Kỷ Bá Tể.
Hắn không biết đây là ai, nhưng nhìn thấy mặc áo bào Thiên Thanh Yên Vũ của thành Mộ Tinh, lập tức kéo hắn lại nói: “Kẻ này là kẻ điên, sẽ phản bội thành, ai cưu mang nàng cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
“Ồ?” Kỷ Bá Tể mỉm cười giật lấy cây phất trần trong tay hắn, lật tay biến thành vũ khí quấn đầy lưỡi dao, đặt vào cổ họng hắn nói, “Kẻ điên ngươi nói, có phải giống như ta thấy người là muốn giết?”
“…”
Một khắc sau, quan truyền lệnh vừa kinh vừa giận ngất xỉu được người ta nâng lên xe ngựa từ cửa khách điếm.
Tần Thượng Vũ nhìn từ cửa sổ, quay lại hỏi hai người đang đứng trước mặt: “Ai ra tay?”
Kỷ Bá Tể vô tội nhún vai: “Không có.”
Minh Ý gật đầu theo: “Ta làm chứng, thực sự không ra tay, trên người hắn liên thương² đều không có.”
²Được sử dụng để mô tả tình trạng một người hoặc vật bị thương nhiều lần, nhiều nơi, hoặc bị thương nặng đến mức không thể đứng dậy hoặc nguy hiểm đến tính mạng. Nó thường được sử dụng trong ngữ cảnh chiến tranh, tai nạn hoặc bạo lực.
“Nội quan kia vốn dĩ đang tốt đẹp, sao lại vào dọc ra ngang?” Ông nhíu mày, “Ai không biết còn tưởng thành Mộ Tinh chúng ta không hiểu quy củ, ngang ngược ở đất người.”
“Sẽ không đâu, hắn là lén lút đi ra, về cũng không dám lên tiếng.” Minh Ý nói.
Kỷ Bá Tể gật đầu: “Kẻ tiểu nhân, sư trưởng không cần bận tâm.”
Nhìn hai người này bộ dáng đồng lõa đồng mưu, Tần Thượng Vũ khẽ khàng cười, cũng lười vạch trần, chỉ nói: “Ta mượn sa trường của thành Triều Dương ở gần đây, đồ vật ở đây tốt hơn nhiều so với thành Mộ Tinh, các ngươi gần đây không được đi lung tung, huấn luyện nhiều hơn đi.”
Bên cạnh La Kiêu Dương nhịn không được chen ngang: “Lần trước ngài còn nói không thể làm tăng sĩ khí của thành trì khác, dập tắt uy phong của Mộ Tinh, sao giờ lại khen ngợi bọn họ.”
Tần Thượng Vũ không thể đánh Minh Ý và Kỷ Bá Tể, còn không thể đánh hắn sao, lập tức tung một cú đấm về phía hắn, hừ hừ nói: “Trăng ở đâu tròn là tùy thuộc vào trái tim, nhưng những khí cụ này là thứ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Thành Triều Dương đã đoạt giải nhất nhiều năm, tích lũy sức mạnh cực kỳ dồi dào, các ngươi hãy khiêm tốn học hỏi!”
“Tuân lệnh!” Mấy người đồng thanh đáp.
Minh Tư hậu không mời được, đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, đặc biệt là khi nghe nói Minh Ý ngang ngược tột độ, còn dám đe dọa bà, bà lập tức đem những cung nữ lúc trước từng hầu hạ bên cạnh Minh Ý đến náo thị, từng người một chém đầu.
Minh Ý nhận được tin tức chạy đến, máu đã chảy đầy đất, vài cung nữ không thân thiết với nàng nhưng vô cùng vô tội đã bị chém đầu, thi thể bị quấn lại một cách tùy tiện kéo đi.
“Tạo nghiệt mà, nhìn kìa bên kia còn có một người đang cử động.” Bên cạnh có người che miệng bàn tán.
Nàng tiến về phía trước nửa bước, nào ngờ, xung quanh bỗng chốc rơi xuống một mảnh Minh Vực.
Minh Ý ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy những tử sĩ bên cạnh Tư hậu che mặt đi tới, không nói lời nào liền muốn lấy mạng nàng.
Đánh nhau ở náo thị rất nguy hiểm, nhưng đây cũng là nơi dễ ra tay nhất, trên người Minh Ý có độc, chỉ cần hắn ra tay đủ nhanh…
Nhìn thấy hắn càng lúc càng gần, tử sĩ ngẩng đầu lên, nhưng bất ngờ nhìn thấy Minh Ý nghiêng người sang một bên, sau đó một khuôn mặt tuấn tú khác xuất hiện phía sau.
Mang theo tiểu bạch kiểm ra đường? – Đây là phản ứng đầu tiên của tử sĩ.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã bị tiểu bạch kiểm bóp cổ một cách bất ngờ, lực đạo mạnh đến mức khiến hắn ngất xỉu.
“Chỉ vậy, gọi là lợi hại?” Kỷ Bá Tể cực kỳ không hài lòng ném hắn ra, nhìn sang Minh Ý.
Minh Ý giang tay: “Đối với ngươi thì không là gì, nhưng đối với ta thì vẫn hơi khó chơi.”
“Ngươi nói mời ta ăn đặc sản địa phương, là thứ này sao?”
“Sao có thể chứ?” Liếc nhìn mấy cung nữ trên đài, Minh Ý mím môi, sau đó dẫn hắn đi về phía trước, “Đặc sản địa phương là những chiếc bánh rán to hơn đầu người kìa, ta chưa ăn thử bao giờ, nhưng những người trong nội viện đã từng nhắc đến.”
Kỷ Bá Tể đi theo sau nàng, nhìn xuống bàn tay nàng đang nắm chặt trong tay áo, giọng nói nhạt nhẽo: “Bà ta đã đối xử với ngươi như vậy, ngươi sẽ không còn ôm hy vọng gì vào bà ta nữa chứ?”
Hắn không nói rõ “bà ta” là ai, nhưng Minh Ý hiểu.
Nàng quay đầu nhìn hắn sâu sắc, đột nhiên hỏi: “Nếu ngươi là ta thì sao? Ngươi là ta, ngươi sẽ đối xử thế nào với mẫu thân mình nhiều năm nhưng giờ lại muốn giết mình?”
Sững sờ một chút, Kỷ Bá Tể cười nhạo: “Ngươi quên rồi, ta không có mẫu thân.”
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Phim “Cả thế giới đang chờ hai người chia tay”, trong tập đầu tiên, nhân vật Tống Ngôn Thất đã làm vỡ món đồ đắt tiền gì của nam chính? (11 ký tự, viết cách, viết thường, có dấu)