Nhập Thanh Vân

Chương 128: Người là bình minh không bao giờ tắt




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Có lẽ trước đây nàng ngốc, nhưng hai lần không có lý thì không thể chấp nhận được.

Vô cảm mà ngồi lại bên cạnh, Minh Ý nhếch mép: “Kỷ đại nhân là người tốt nhất mà ta từng gặp.”

Lấy lệ, không chân thành, thậm chí như đang châm chọc.

Kỷ Bá Tể nhướng mày, lại hỏi: “Ta tốt hơn Tư Đồ Lĩnh không?”

Minh Ý nhăn mặt: “Ngươi bao nhiêu tuổi, hắn bao nhiêu tuổi, ngươi so đo với một hài tử làm gì.”

“Ngươi chỉ coi hắn là hài tử?”

“Nếu không thì sao, coi là cha à?”

“…Đừng nói chuyện hung hăng như vậy.” Búng nhẹ vào trán nàng, hắn khẽ lắc đầu, “Nữ tử quả nhiên vẫn là dịu dàng khi làm người ta hài lòng nhất, nhìn ngươi xem, trước đây khiến người ta muốn đến gần vô cùng, bây giờ thì cứ như cả người có gai.”

“Trước đây không phải khiến người ta muốn đến gần, mà là vì yếu đuối dễ bắt nạt, ai cũng có thể tùy tiện chơi đùa hai lần.” Minh Ý cụp mắt nhìn hắn, “Nếu ta luôn như vậy, trong mắt đại nhân cũng chỉ là thú vui mới mẻ dăm ba năm, sau đó, đại nhân có biết bao hồng nhan tri kỷ, ta ở nơi nào chết già cũng còn chưa biết.”

“Mà bây giờ, ta có tiền, có chỗ dựa, muốn tìm nam nhân như thế nào cũng được. Chỉ là nói chuyện bình thường với đại nhân, đại nhân đã cảm thấy châm biếm, nói trắng ra cũng chỉ là vì ta không dễ dàng khống chế, không dễ dàng điều khiển, nên khiến đại nhân cảm thấy không dễ chịu mà thôi.”

Lòng chùng xuống, Kỷ Bá Tể ngồi thẳng người dậy: “Ngươi nói gì?”

Nàng nhướng mày: “Ta nói bây giờ ta không dễ dàng khống chế…”

“Câu trước.”

“Chỉ là nói chuyện bình thường với đại nhân.”

“Câu trước nữa.” Kỷ Bá Tể nheo mắt nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa cơn giận dữ, “Có gan nói, không có gan lặp lại?”

Minh Ý mờ mịt một lúc, hiểu ra hắn đang tức giận vì điều gì, đột nhiên nở một nụ cười xấu xa, nhìn vào mắt hắn, từng chữ một nói: “Ta nói bây giờ ta, có tiền, có chỗ dựa, muốn tìm nam nhân như thế nào cũng được.”

“Ngươi!” Hàm dưới hắn căng cứng, “Nữ tử Thanh Vân Giới không thể nhị giá.”

“Ồ.” Minh Ý gật đầu, “Nhưng ngươi và ta cũng chưa hành lễ, sao lại nói ta nhị giá được?”

“…Hộ tịch thành Mộ Tinh đã ghi nhận ngươi là thiếp thất của ta.”

“Vậy thì càng đơn giản hơn, đổi thành trì khác là được.” Minh Ý dang tay, “Nam nhi Triều Dương đa số hùng tráng quyền thế, nam nhi Phi Hoa lãng mạn đa tình, nam nhi Trục Nguyệt chu đáo ân cần, nam nhi Thương Tuyết tuấn tú thanh nhã, ta chọn dạng nào mà không được?”

Nói đến đây, ánh mắt Minh Ý sáng lên: “Đúng rồi, thành Phi Hoa còn có quan quán¹, đó là quan quán duy nhất trong sáu thành trì, đã đến rồi thì tiện thể đi xem thử.”

¹Kiểu như là lầu xanh nhưng nuôi kỹ nam đó.

Lòng bị những cảm xúc khó chịu lấp đầy, Kỷ Bá Tể chưa bao giờ có cảm giác như vậy, tức đến bật cười: “Ngươi chỉ vì chọc tức ta mà đi chà đạp bản thân, vậy là ngươi thực sự không buông bỏ được ta.” 

“Đại nhân hiểu lầm.” Nàng cong môi, “Nam hoan nữ ái là lẽ tự nhiên, miễn là tự nguyện, ta chưa bao giờ cho rằng nữ tử chịu thiệt, càng không nói đến chuyện làm nhục bản thân. Nữ tử khác có thể cảm thấy nhục nhã khó chịu, nhưng đối với ta mà nói nó chẳng khác gì ăn cơm đi ngủ.”

“Hơn nữa, nếu ta tìm người khác, cũng không phải để chọc tức đại nhân, đại nhân và ta đã không còn liên quan gì nữa. Nói cách khác, cho dù ta không tìm người khác, cũng không phải vì đại nhân mà thủ tiết, chỉ có thể là ta chưa gặp người ưng ý, không muốn tìm.”

Minh Ý nhìn hắn nghiêm túc: “Sinh ra đều làm người, nguyên lực của ta có thể ngang bằng nam nhi, thậm chí vượt qua phần lớn nam nhi, vậy việc ta hành xử thì sao không thể giống như nam nhi?” 

Những lời này của nàng dù nói cho ai nghe cũng sẽ khiến người ta cảm thấy hoang đường, nhưng Kỷ Bá Tể lại nghe vào, và còn thấy nàng nói có lý.

Hắn có thể phong lưu, đương nhiên nàng cũng có thể phong lưu, luận tướng mạo, luận dáng người, luận thực lực, nàng mọi thứ đều không thua hắn.

Mở miệng, hắn bỗng không biết nên nói gì, như nắm một nắm cát, nắm chặt cát sẽ chảy, buông lỏng cát cũng sẽ chảy, trái phải đều không nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Minh Ý nhạy bén nhận ra tia hoảng sợ trong mắt hắn.

Nàng đột nhiên cười, cúi người đến gần hắn, hỏi: “Đại nhân thích có ta không?”

Kỷ Bá Tể bực bội tỉnh lại, lạnh lùng nhìn nàng: “Ai sẽ thích ngươi như thế này, vô pháp vô thiên.”

“Vậy sao ngài lại tức giận làm gì?” Nụ cười của nàng càng sâu hơn.

Lúng túng gạt nàng ra, hắn nghiến răng nói: “Là ngươi thích ta, ta mới không…”

“Ôi chao.” Minh Ý thuận theo động tác của hắn ngã nhào về phía sau.

Trong lòng căng thẳng, hắn ra tay nhanh như chớp câu lấy eo nàng, kéo người lại.

Hai người nhìn nhau, mắt Minh Ý đầy vẻ ranh mãnh.

Kỷ Bá Tể vội vàng buông nàng ra, nghiêng đầu khẽ hừ: “Là do ngươi cố ý tiếp cận ta, lại hết mực lấy lòng ta.”

“Vậy giờ ta không lấy lòng nữa, đại nhân sao lại càng sốt ruột?”

“Ta không sốt ruột.”

“Ồ, vậy sao.” Minh Ý gật đầu đứng dậy, “Vậy đại nhân ngàn vạn lần đừng đem việc hôm nay để ở trong lòng, đừng tức giận đến khi tới thành Triều Dương là được.”

“Chờ vết thương lành hẳn lập tức sẽ đi, ai sẽ giận dỗi với ngươi.”

Hài lòng gật đầu, Minh Ý đứng dậy đi.

Bọn họ là hai người không biết nói chuyện yêu đương nhất, bởi vì không ai thích nhận thua, tình yêu này, chẳng khác gì ngay từ đầu đã trao đi nửa mạng mình, những kẻ đấu sĩ thông minh sẽ không bao giờ làm vậy.

Chỉ là, Minh Ý cong môi.

Nàng thấy phản ứng của Kỷ Bá Tể vừa rồi thật thú vị, hệt như thật sự quan tâm đến nàng vậy. Đưa ra Mạnh gia ra cũng không thể khiến hắn quyết định, vậy mà chỉ vài câu ba câu cãi cọ đã giải quyết xong.

Trước khi lên đường, nàng đã giao cho Tu Vân phòng kế² ở thành Phi Hoa: “Ta đi một chút sẽ về, ngươi ở đây chờ ta là được.”

²Khế ước/hợp đồng mua bán nhà; địa khế là khế đất, giấy tờ nhà đất, giấy tờ mua bán đất.

Tu Vân có chút luyến tiếc: “Ngươi đi bao lâu vậy?”

Minh Ý suy nghĩ một lát: “Nói nhanh thì một tháng là có thể trở về.”

Nói chậm, e rằng sẽ không trở về được.

Một chuyến này của Tư hậu vốn dĩ là nhằm mục đích diệt trừ hậu họa vĩnh viễn, nàng không biết sẽ phải đối mặt với điều gì.

Khi vết thương đã đóng vảy, Minh Ý cùng Tần Thượng Vũ một lần nữa ngồi trên phi độ xe thú.

“Ta chưa từng đến thành Triều Dương.” La Kiêu Dương háo hức hỏi Minh Ý, “Thành trì có phải lớn hơn nhiều so với Mộ Tinh của chúng ta không? Phải chăng đầy đường đều là những đấu sĩ thượng đẳng?”

Minh Ý suy nghĩ nghiêm túc: “Đúng là khá lớn, nhưng thành Triều Dương địa thế hiểm trở, chủ thành nằm trên vách núi, đất đai không thể trồng trọt, đời sống người dân cũng nước sôi lửa bỏng.”

Mọi người đều rất ngạc nhiên, Phàn Diệu hỏi: “Vậy người dân dựa vào gì để sinh sống?”

“Mậu dị³.” Minh Ý nói, “Lượng cống nạp thu được mỗi năm từ hạ tam thành rất nhiều, phần lớn sẽ được lưu thông ra dân gian mua bán qua lại.”

³Mậu dịch, thương mại, buôn bán, buôn bán

Nói cách khác, ai cũng có thể rơi khỏi thượng tam thành, chỉ riêng thành Triều Dương là không thể, một khi rơi khỏi thượng tam thành, dân sinh của bọn họ đều rơi vào cảnh khốn khổ. Dù cho không cần mặt mũi, bọn họ cũng phải hợp tác với thành Trục Nguyệt để bảo vệ vị trí ở thượng tam thành.

Còn thành Mộ Tinh đang từ từ vực dậy, càng trở thành đối thủ uy hiếp địa vị của bọn họ, bọn họ mong muốn tiêu diệt cho bằng được. Vì vậy khi bọn họ lên đường, Xà Thiên Lân đã đặc biệt đến tặng Minh Ý một bộ giáp.

“Con là bình minh không bao giờ tắt.” Lúc đó, lão Xà nhìn nàng đầy hy vọng, “Hoan nghênh trở về thành Triều Dương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.