Nhập Thanh Vân

Chương 131: Chân tướng (1)




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Thủ vệ hai bên cầm cây kích quạ vàng không khỏi nhíu mày nhìn đám người đang đi tới. Mái tóc đen như mây, mặt mày như trăng, cô nương kia xinh đẹp như hoa mới nở, nếu ở nơi khác, chắc chắn sẽ khiến người ta tranh giành.

Nhưng đây là cổng chính của thành Triều Dương, nữ tử sao xứng bước vào? Sau khi do dự một lúc, bọn họ vẫn chặn đường đi của nhóm người này.

“Nữ quyến đi cùng xin hãy vào từ cổng phía Đông.”

“Ta đi qua cửa này đã mười chín năm, đây là lần đầu tiên nghe thấy có người yêu cầu ta đổi sang cửa hông.” Minh Ý khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bọn họ, nói: “Bất quá hơn nửa năm không gặp, trí nhớ hai vị kém nhiều rồi.” 

Thị vệ sửng sốt, cùng nhau nhìn kỹ nàng, sắc mặt thay đổi: “Điện hạ?”

Thị vệ trưởng vội vã chạy đến, một chưởng đánh về phía mũ giáp của bọn họ, giận dữ nói: “Điện hạ cái gì? Minh Hiến điện hạ đã chết, nội viện đã phát tang, còn lại một vị Ung Vương chẳng lẽ các ngươi không nhận ra ư? Dám gọi một nữ tử là điện hạ, đây chính là tội đại nghịch bất đạo!”

Dứt lời, hắn liếc nhìn nhóm người bọn họ và nói: “Nữ tử không được phép vào cửa chính, mời đi.”

Thị vệ trưởng này là người của Tư hậu, việc chặn đường đi của nàng cũng không có gì lạ. Minh Ý tính toán thời gian, vừa xoay người, đã thấy nhóm người của Ung Vương đi đến.

“Đại nhân sao dám chặn cả khách quý của thành Mộ Tinh?” Đơn Nhĩ đi theo bên cạnh Ung Vương, liếc nhìn Minh Ý một cái, cười nói, “Đừng để người ta nghĩ rằng thành Triều Dương của chúng ta không biết cách tiếp khách.”

“Không có tiền lệ nữ tử vào từ cổng chính.” Khuôn mặt thị vệ trưởng tái nhợt, “Ta đóng giữ ở đây, tự nhiên phải tuân theo quy củ ở đây.”

“Sao lại không có tiền lệ?” Đơn Nhĩ cười càng vui hơn, giơ tay chỉ về phía Minh Ý, “Nàng đã đi qua cổng chính này không dưới một nghìn lần cũng có tám trăm lần. Nếu đại nhân cho rằng vi phạm quy củ, tại sao không đi cùng chúng ta để gặp Đại Tư.”

Thị vệ trưởng muốn ngăn cản, nhưng phó tướng bên cạnh Ung Vương bước lên đối đầu với bọn họ. Đơn Nhĩ nhân cơ hội nói với Minh Ý: “Mời các vị.”

Phải nói ai là người muốn Minh Ý vào nội viện nhất, thì không ai khác ngoài Ung Vương và gia tộc Mạnh thị. Bọn họ đã nhận được tin tức từ sớm và đã chờ ở đây. Nội viện cũng đã chật kín người từ sớm, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ sự náo nhiệt nào.

Đại Tư Minh Lễ của thành Triều Dương đang thắc mắc tại sao những người này lại đến sớm như vậy hôm nay, bỗng thấy Tư hậu khóc lóc nức nở, quỳ gối bên cạnh ông nói: “Xin Tư thượng làm chủ cho thần thiếp!”

Trước sự chứng kiến của nhiều người, Minh Lễ có chút ngần ngại, nhỏ giọng nói: “Nói gì vậy, có chuyện gì cứ đợi tiếp kiến xong người thành Triều Dương rồi nói cũng chưa muộn.”

Nhưng đã quá muộn rồi. Tư hậu nghiến răng.

Bà hoàn toàn không ngờ Minh Ý lại ăn mặc trang điểm, gióng trống khua chiêng đến nội viện để gặp Tư thượng. Thủ vệ ở cửa không thể ngăn cản được, nếu không kêu oan trước, lát nữa sẽ không còn cơ hội để bà ta lên tiếng.

Minh Ý người này, đi ra ngoài một chuyến mà như biến thành người khác, dám ngang ngược với bà ta!

Hít một hơi thật sâu, bà ta vội vàng nói với Tư thượng: “Hôm qua thị nữ bên cạnh vô tri vô giác, lại nhầm lẫn lấy một chén tổ yến của Mạnh quý phi. Vốn tưởng rằng là việc nhỏ, sai người đi xin lỗi là xong, ai ngờ muội muội lại ôm thù, nói rằng hôm nay sẽ cho thần thiếp nếm mùi. Hôm nay là ngày trọng đại để đón tiếp các đấu sĩ từ thành khác, thần thiếp e rằng những mâu thuẫn nhỏ này sẽ ảnh hưởng đến việc lớn của Tư thượng, nên mới đến đây nói trước.” Chuyện tranh giành ghen tuông của những phi tần trong hậu cung này, có đáng để mang đến đây nói không? Minh Lễ trừng mắt nhìn bà: “Ngươi vốn dĩ luôn cẩn trọng, hôm nay sao lại…”

“Hồi bẩm Tư thượng, các đấu sĩ thành Mộ Tinh đã đến.”

Không có thời gian khuyên răn Tư hậu thêm, Minh Lễ hướng ánh mắt về phía cửa.

Chỉ một cái nhìn, ông đã sững sờ.

Tần Thượng Vũ dẫn theo năm đấu sĩ vào nội điện, Kỷ Bá Tể, La Kiêu Dương và những người khác, bọn họ đều đã tìm hiểu qua đặc trưng, đương nhiên là nhận ra, nhưng… đấu sĩ đi ở giữa, lại là một nữ tử?

Váy lụa phết đất, bộ diêu lắc nhẹ, nàng đi theo sư trưởng cùng nhau đi đến trong điện, trước sự chứng kiến của mọi người, hành lễ theo kiểu nữ tử: “Tham kiến Tư thương thành Triều Dương.”

Cả điện im ắng, không ai lên tiếng, ánh mắt có kinh ngạc, có ghét bỏ, cũng có chế giễu.

Thành Mộ Tinh này quả đúng là hạ tam thành, không hiểu gì về phép củ, một dịp lớn như vậy mà còn dẫn theo nữ quyến đến.

Xà Thiên Lân ngồi ở vị trí gần Tư thượng nhất, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Tư thượng.

“Vị cô nương này…” Minh Lễ đứng dậy, “Là nhà ai?”

Minh Ý tiến lên hai bước, giơ tay lên trước trán: “Tiểu nữ họ Minh.”

Minh?

Minh tuy là họ lớn, nhưng có thể trùng hợp đến vậy sao, vừa vặn giống hệt Minh Hiến về dung mạo, lại vừa vặn họ Minh?

Minh Lễ nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên quay sang Tư hậu cười nói: “Nếu không phải người thành Mộ Tinh, ta còn tưởng rằng ngươi lén lút sinh cho ta một nữ nhi.”

Mặt Tư hậu tái nhợt như tờ giấy, không dám ngẩng đầu lên.

Minh Ý buông tay đang hành lễ, ngẩng đầu nhìn ông: “Tiểu nữ không phải người thành Mộ Tinh, vốn dĩ sinh ra ở thành Triều Dương.”

Minh Lễ cảm thấy có gì đó không ổn, híp mắt nhìn nàng: “Sinh ra ở chỗ nào thành Triều Dương?

“Nội viện Hoàng Thành, cung Chiêu Dương.”

Mọi người xôn xao, ánh mắt đều đổ dồn về phía Tư hậu.

Cung Chiêu Dương, tức là tẩm cung của Tư hậu.

Ngón tay Tư hậu run rẩy, hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên quát lớn với vẻ mặt lạnh lùng: “Yêu nữ từ đâu đến, nói bậy bạ! Người thành Mộ Tinh các ngươi đến gặp ta, gặp Tư thượng thành Triều Dương như vậy sao?”

Tần Thượng Vũ cúi đầu: “Tư hậu thứ lỗi, Minh Ý – hay nói đúng hơn là Minh Hiến, nàng đã lập nhiều công lao cho thành Triều Dương của ngài, hiện nay bị trọng thương, lại còn bị truy sát nhiều lần, thực sự là bị ép đến mức không còn cách nào, hôm nay mới theo chúng ta vào nội viện này. Mộ Tinh chúng ta nợ nàng ân tình, chỉ là tiện tay giúp đỡ.”

Ngay khi cái tên Minh Hiến vang lên, tiếng xôn xao xung quanh càng lớn hơn, thậm chí có người lập tức đứng dậy phẫn nộ mắng chửi: “Minh Hiến là nam nhi, là người thừa kế thành Triều Dương của ta, ngươi lấy một nữ tử tới giả mạo, là có dụng ý gì!”

“Đúng vậy, Minh Hiến đã chết, trước đây nội viện đã phát tang, chúng ta giờ đây vẫn đang thủ tang không khai huân tấu nhạc¹.”

¹là một thành ngữ tiếng Trung được sử dụng để mô tả hành động ăn mừng, vui chơi sau một khoảng thời gian kiêng cữ. Thành ngữ này thường được sử dụng trong bối cảnh tang lễ, khi người ta kiêng khem ăn uống và vui chơi trong một khoảng thời gian nhất định để tưởng nhớ người đã khuất. Sau khi thời gian kiêng cữ kết thúc, người ta sẽ tổ chức các hoạt động vui chơi, ăn uống để thể hiện sự vui mừng và giải tỏa tâm lý.

“Minh Hiến đã chết?” Đơn Nhĩ cười hỏi một câu, “Vậy quan tài được đặt trong nội viện có thi thể không?”

“Đơn Nhĩ ngươi làm càn!” Tư hậu giận dữ quát tháo, “Người thừa kế thành Triều Dương, lẽ nào ngươi muốn khai quan nghiệm thi sao!”

“Ta thấy người làm càn chính là Tư hậu nương nương.” Mạnh quý phi đến muộn, từ cửa hông đi vào, chậm rãi bước đến vị trí khác bên cạnh Tư thượng.

Minh Lễ cau mày nhìn bà: “Vào thời điểm mấu chốt này, ngươi không nên vì chuyện ghen tuông mà tranh cãi với nàng.”

Bầu không khí trở nên căng thẳng, các thế lực trong triều đình bắt đầu lộ rõ mâu thuẫn.

“Tư thượng minh giám, thiếp thân chỉ không muốn Tư thượng bị che mắt, chứ không phải tranh giành ghen tuông.” Mạnh quý phi hành lễ với ông, hướng về phía Minh Ý, “Nàng chính là Minh Hiến, Minh Hiến từ khi sinh ra đã là thân nữ nhi, là Tư hậu cố ý lừa dối Tư thượng, nhiều lần cản trở y quan bắt mạch, che giấu sự thật, mới dẫn đến cục diện hôm nay!”

Nội viện thành Triều Dương như nổ tung, một đám tông thân và triều thần đều lớn tiếng nghị luận.

Minh Hiến sao có thể là thân nữ nhi chứ, từ khi sinh ra nàng đã được lập làm người thừa kế vì có hồng mạch, nếu là nữ tử…

Nếu là nữ tử, cho dù có hồng mạch, cũng sẽ không được coi trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.