Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Ngôn Tư hậu tức giận đến mất kiểm soát nhưng Mạnh quý phi lại chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ vung tay lên đã gọi đến mấy nhân chứng, có y quan, có nội thị. Trăm miệng một lời, đều nói rằng Tư hậu không bao giờ cho người đến gần Minh Hiến.
Tư hậu cắn chết không nhận, cả đại điện ồn ào náo nhiệt.
“Được rồi!” Minh Lễ đột ngột vỗ mạnh tay xuống ngai vàng, tiếng vang dội khiến cả điện im bặt.
Thở hổn hển một lúc, ông run run tay chỉ về phía Minh Ý: “Ngươi nói đi, chuyện gì đang xảy ra.”
Minh Ý gật đầu: “Từ nhỏ ta đã được nuôi dưỡng như nam nhi, cho dù thực sự là nữ tử, cũng đã thực sự giành được khôi thủ cho thành Triều Dương trong bảy năm, nếu không có ta, thành Triều Dương sẽ không có ngày hôm nay.”
Lời nói của nàng khiến những người bên cạnh như Ngụy Trường Sinh vô cùng bất mãn, chế giễu: “Không có ngươi? Ngươi chỉ mạnh về nguyên lực chút thôi, nhưng đoạt giải nhất có phải do một mình ngươi đoạt? Bọn ta đều không phải người sao?”
Liếc nhìn bọn họ một cái, Minh Ý khẽ cười: “Ta vẫn có thể đoạt giải nhất ở các thành trì khác, còn các ngươi, nếu không có ta đều là phế vật, cũng dám mở miệng nói chuyện sao?”
Ngụy Trường Sinh tức giận, lập tức đập bàn: “Ngươi nói ai là phế vật?!”
“Ai mỗi năm trong Đại hội Lục thành đều phải nhờ người cứu thì chính là phế vật.” Nàng khinh miệt nói, “Ngươi không thực sự nghĩ rằng bản thân đã dựa vào bản lĩnh mà vào được Nguyên Sĩ Viện chứ?”
Ngụy gia và Ngôn gia có mối quan hệ tốt, Tư hậu mới cố tình nhét hắn vào Nguyên Sĩ Viện, bảo nàng giúp đỡ. Bao nhiêu năm nay, nàng đã quen với việc phải dẫn dắt bốn đấu sĩ có trình độ tầm thường để đoạt giải nhất, không ngờ bốn người trình độ tầm thường này lại cho rằng chiến thắng là do bọn họ.
Ngụy Trường Sinh tức giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng trận thi đấu ở thành Phi Hoa bọn họ thua quá thảm hại, muốn cãi lại cũng không có sức.
Chuyển ánh mắt trên người Đại Tư, Minh Ý tiếp tục nói: “Nếu không có Mạnh quý phi, bí mật này có lẽ sẽ được che giấu cả đời, ta cũng sẽ mãi mãi là công cụ đoạt giải nhất của thành Triều Dương. Nhưng đáng tiếc, Mạnh quý phi muốn kéo Tư hậu ngã ngựa, bà ấy đã tra xét bốn năm, cuối cùng cũng tìm được một ít sơ hở, biết được thân phận của ta.”
“Vốn dĩ biết thì cũng đã biết, Tư hậu thủ đoạn cao minh, sẽ không cho bà có cơ hội nghiệm thân ta, nhưng không may, ta không phải thân sinh của Tư hậu, lại hồng mạch trời sinh, bà ta quá muốn khống chế ta, vì vậy từ khi ta mười tuổi đã cho ta uống ‘Ly Hận Thiên’, mỗi tháng cho giải dược để nắm giữ tính mạng của ta.”
“‘Ly Hận Thiên’ là loại thuốc độc mà bà ta đặc biệt cử người nghiên cứu chế tạo ra để khống chế đấu sĩ.” Chuyển ánh mắt về phía Tư hậu, Minh Ý đột nhiên nheo mắt, “Bây giờ ta rất muốn hỏi Ngôn Tư Hậu một câu, ngài biết loại độc dược này được nghiên cứu chế tạo từ đâu không?”
Tư hậu mặt mày xám xịt: “Ngươi yêu nữ này nói bậy bạ…”
“Là một người trong trại nô lệ ở thành Mộ Tinh nghiên cứu chế tạo ra.” Nàng nhàn nhạt mà nói tiếp: “Dùng tính mạng người sống nghiên cứu chế tạo, một đoàn nô lệ, cuối cùng chỉ có một hài tử sống.”
Những ngón tay buông thõng bên hông của Kỷ Bá Tể cử động, hắn cau mày, nhìn Tư hậu đang ngồi trên ghế.
Tư hậu hoàn toàn không để ý đến chuyện nhỏ này, chỉ vội vàng thanh minh cho bản thân: “Tư thượng, thần thiếp hoàn toàn không biết chuyện này.”
“Ngươi nghe nàng nói hết đã.” Minh Lễ lạnh lùng nói.
Minh Ý gật đầu, tiếp tục nhìn về phía Mạnh quý phi: “Nương nương chắc hẳn cũng đã biết Tư hậu nương nương giấu giải dược ở đâu, nên đã tìm cơ hội, một trận hỏa đem cả sân đốt cháy rụi. Không có giải dược, độc phát làm tổn hại kinh mạch, Tư hậu liền không chút do dự sai người xử tử ta, để tránh quý phi nương nương mượn cơ hội nghiệm thân tìm được manh mối.”
Bọn quần thần xôn xao: “Cái này, cái này sao có thể xử tử được.”
“Minh Hiến là hy vọng của Thành Dương, dù là nữ nhi… ôi chao.”
“Chưa nghe nàng nói sao, là trúng độc hủy hoại kinh mạch, không còn lợi hại như trước, nên Tư hậu nương nương mới vứt bỏ.”
“Nhưng dù sao cũng nuôi dưỡng bao nhiêu năm, dù không phải thân sinh cũng nên có tình cảm, sao có thể nhẫn tâm như vậy?”
“Đúng vậy…”
Giữa tiếng nghị luận, Minh Lễ tóm lấy cổ tay Tư hậu, tức giận hỏi: “Minh Hiến không phải thân sinh của ngươi?”
Ngôn Tư hậu hoảng loạn không thôi: “Tư thượng, nàng, nàng cũng là hài tử gia tộc, huyết mạch gia tộc chúng ta vốn dĩ trời sinh lợi hại.”
“Vậy sao ngươi lại không cần con của mình?” Minh Lễ quát mắng, “Cốt nhục ngươi mang còn có thể vứt bỏ, người khác với ngươi chẳng phải càng là không đáng nhắc tới.”
“Không, không phải vậy Tư thượng, thần thiếp ngưỡng mộ ngài, thần thiếp chưa bao giờ nghĩ đến việc lừa dối ngài!” Tư hậu quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi, “Năm xưa ngài một lòng muốn có hài tử có huyết mạch đỏ thuần để chấn hưng thành Triều Dương, thần thiếp đương nhiên muốn giúp ngài phân ưu. Nhưng hài tử thần thiếp mang thai mười tháng sinh ra… không phải là huyết mạch đỏ thuần. Khi ấy mọi người đều mong chờ, thần thiếp sao nỡ để ngài thất vọng, rồi họ mang đứa trẻ trời sinh hồng mạch trong tộc đến.”
“Dù sao nàng cũng là hài tử trong tộc thần thiếp, cũng đã mang lại vinh quang cho thành Triều Dương thành, Tư thượng…”
“Vậy còn hài tử chân chính của chúng ta đâu?” Minh Lễ trừng mắt đỏ hoe nhìn bà, “Ngươi đã giết nó?”
“Không, không có, thiếp không cố ý giết nó.” Ngôn Tư hậu liên tục lắc đầu, “Thần thiếp chỉ là lúc đó quá hoảng loạn và bận rộn, không quan tâm đến nó, chờ khi thần thiếp nhớ ra, nó đã bị nội thị đưa đi trong lúc hỗn loạn, thần thiếp không biết nó đã đi nơi nào.”
“Không biết?” Minh Lễ tức giận bật cười, “Nội thị của ngươi, người do ngươi đưa đi, ngươi nói ngươi không biết nó ở đâu?”
Ngôn Tư hậu nước mắt giàn giụa, “Thần thiếp thực sự không biết.”
Bà không có ý hại chết hài tử của mình, chỉ vì đã có đứa trẻ trời sinh hồng mạch, sau đó lại bận rộn che giấu giới tính của nó, bà liền quên mất đứa trẻ thân sinh của mình. Sau này khi có thời gian rảnh, không biết vì áy náy hay vì lý do gì, bà cũng không hỏi nữa, vì dù có biết cũng chỉ khiến người ta có cớ hãm hại mình mà thôi, không có chút lợi ích nào cho bản thân.
Đứa trẻ đó, hẳn là đã chết rồi.
Mọi người trong điện đều chìm đắm trong câu chuyện, ngay cả những người lính gác xung quanh cũng lơ là cảnh giác. Nhận thấy thời cơ đã đến, Kỷ Bá Tể giả vờ đi thay quần áo rồi lặng lẽ lẻn ra ngoài bằng cửa phụ.
Minh Ý không phải là hài tử thân sinh của Tư hậu thành Triều Dương, sự tàn nhẫn của Tư hậu đối với nàng cũng có thể hiểu được, như vậy hiện tại Kỷ Bá Tể rất tò mò, Minh An đóng vai trò gì trong chuyện này.
…
“Minh An là nội thị mà thần thiếp tin tưởng nhất, Tư thượng cũng vì tin tưởng hắn mà ban cho hắn họ Minh danh giá.” Tư hậu vẫn đang khóc lóc kể lể, “Nhưng thần thiếp không ngờ hắn lại phản bội thần thiếp, thả yêu nữ này chạy, khiến Triều Dương của ta hôm nay phải hổ thẹn.”
Xà Thiên Lân nghe không nổi nữa, cười lạnh ra tiếng: “Theo ý của Tư hậu nương nương, việc trộm long tráo phụng của người là đúng, sai ở chỗ không giết chết nội thị của Minh Hiến, sai ở chỗ Mạnh quý phi vạch trần chân tướng, sai ở chỗ Minh Ý quay trở lại đây?”
Ngôn Tư hậu nghiến răng: “Ta một lòng bảo vệ vinh quang cho gia tộc, cũng giúp Đại Tư phân ưu, ta có gì sai!”
“Lẫn lộn huyết thống nội viện là trọng tội!” Minh Lễ vỗ bàn đứng dậy, “Ngươi độc phụ này, nếu biết ngươi to gan lớn mật tâm địa độc ác như vậy, dù huyết thống của ngươi có thể mang lại vinh quang cho Triều Dương của ta, ta cũng không nên rước ngươi vào nội viện!”
“A Lễ, chúng ta là phu thê nhiều năm, cùng chung chăn gối, cùng nhau vinh nhục, chẳng lẽ vì chút sai sót này mà bỏ rơi ta sao!” Bà nức nở nghẹn ngào rơi lệ.