Nhập Thanh Vân

Chương 133: Chân tướng (3)




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Minh Ý lạnh lùng nhìn, cảm thấy Ngôn Tư hậu khi tuyệt vọng thì đúng là cái gì cũng dám thử, chơi bài tình cảm với ai cũng được, sao lại có thể nói câu này với Đại Tư thành Triều Dương?

Đại Tư thành Triều Dương là người coi trọng lợi ích nhất, không quan tâm đến tình cảm. Ban đầu lấy bà cũng chỉ vì huyết mạch của bà, nếu huyết mạch của bà không sinh ra hài tử có hồng mạch, ông liền cảm thấy bị lừa dối.

Một dân nữ, muốn bước lên vị trí Tư hậu là vô cùng khó khăn, Minh Ý sinh ra đã gây chấn động khắp sáu thành đã cho bà vốn liếng lớn nhất, vinh quang giành được trong những năm qua càng củng cố hậu vị của bà. Mà bây giờ, ánh mắt Tư hậu nhìn Minh Ý lại đầy thù hận.

“Vì sao ngươi đã bị Mạnh quý phi vạch trần thân phận, buộc phải rời khỏi Triều Dương, lại còn quay trở lại?” Bà ta căm phẫn hỏi.

Minh Ý buông tay: “Ngài biết mà, con người của ta không thù hận ai. Nếu không phải vì Tư hậu nương nương không chịu buông tha ta, một đường đuổi giết, có lẽ hôm nay ta đã không đến đây. Như ngài đã nói đó, ta trúng kịch độc, không còn sống được bao lâu, chỉ muốn bình yên sống quãng đời còn lại. Nhưng ngài sợ bị Mạnh quý phi khống chế, muốn giết ta để kê cao gối mà ngủ, vậy ta cũng chỉ có thể nghĩ cách tự bảo vệ bản thân mà thôi.”

Mạnh quý phi che miệng cười: “Tỷ tỷ vừa mới nhắc đến tình nghĩa phu thê bao năm của Đại Tư, nhưng tỷ tỷ lại có thể nhẫn tâm sát hại hài tử mình nuôi dưỡng. Vậy nếu một ngày nào đó Đại Tư cản trở chuyện của tỷ tỷ, tỷ tỷ có ra tay không?”

Câu nói này vô cùng độc địa, rõ ràng biết Đại Tư là trời đất của bà ta, làm sao có thể cản trở chuyện của bà ta, nhưng khi nghe nói vậy, sắc mặt Đại Tư lập tức trở nên khó coi.

Thực ra chuyện này của Minh Ý chỉ có thể làm cho bà ta bị giáng chức, dù sao thắng lợi những năm qua thành Triều Dương như vậy, bà ta cũng có công lao, công tội bù đắp cho nhau, vị trí Tư hậu tuy không còn nữa nhưng cuộc sống sau này vẫn sẽ giàu sang sung túc. Nhưng khi Mạnh quý phi nói ra câu này, với tính cách của Đại Tư, rất khó có thể giữ lại bà ta.

Ngôn Tư hậu trào nước mắt, bà ta lảo đảo bước hai bước về phía trước, nhìn Minh Ý, đột nhiên bật khóc: “Ta cho ngươi thân phận cao quý, ngày đêm thúc giục ngươi tu tập không dám lơ là, để ngươi giành vẻ vang cho thành Triều Dương, giành vẻ vang cho Đại Tư, chính vì biết rằng Ngôn gia ta có sứ mệnh trời ban, phải phò tá minh quân thống nhất Thanh Vân.”

“Ngươi tuy không phải là hài tử của ta, nhưng cũng là hài tử Ngôn gia, đều là con dân của Tư thượng, hôm nay ngươi rốt cuộc đã bị ma quỷ gì ám, mà phải ra nơi đông người này, tranh luận về huyết mạch!”

Minh Ý nhướng mày, chưa kịp đáp trả, đã thấy Tư hậu quay người lại quỳ xuống trước Tư thượng, khuôn mặt vẫn còn nét phong vận điểm sương: “Là thiếp nhất thời hồ đồ, toàn tâm toàn ý vì Tư thượng, mới để một nữ tử làm loạn tôn ti vương thất ta, thần thiếp có tội! Nhưng Tư thượng, thần thiếp không hề có ý chống đối, dùng độc để khống chế nàng, chỉ là sợ nàng nguyên lực quá mạnh, sau này sẽ làm ra chuyện uy hiếp Tư thượng. Lòng trung thành của thần thiếp trong nhiều năm qua, Tư thượng đều biết.”

“Hơn nữa, Minh Hiến tuy là thân nữ nhi nhưng cũng đã thực sự giành chiến thắng trong Đại hội Lục thành trong nhiều năm qua. Triều Dương ta nhân tài đông đúc, một dân nữ có thể áp đảo tất cả đấu sĩ của năm thành khác, chuyện này, theo thần thiếp nghĩ, không những không phải là nhục nhã mà còn là vinh quang vô thượng!”

Ngôn Tư hậu xảo ngôn giảo biện, từ lâu đã dựa vào điều này để đứng vững gót chân trong nội viện. Ngay lúc này, những lời nói này, đừng nói người khác, ngay cả Minh Ý cũng suýt tin. Đúng vậy, có gì sai khi đổi cho Triều Dương thành một hài tử hồng mạch trời sinh, dù là thân nữ nhi, nhưng cũng đã đoạt giải nhất trong bảy năm.

Sắc mặt Đại Tư dịu đi một chút, Mạnh quý phi thấy tình hình không ổn, liền nói ngay: “Ngôn gia tuy rằng có nhiều đấu sĩ thượng đẳng, nhưng nữ tử Ngôn thị cả đời cũng chỉ có thể sinh một hài tử, hài tử thân sinh của tỷ tỷ đã bị tỷ tỷ tự tay vứt bỏ, nói cách khác, tỷ tỷ đã không khác gì nữ tử dân thường bên ngoài, vậy sao còn dám tiếp tục giữ hậu vị?”

“Minh Hiến này tuy lợi hại, nhưng dù sao cũng không phải là thân sinh của tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ thực sự vì Đại Tư mà suy nghĩ, chẳng lẽ không nên để thân phụ mẫu của nàng đến hưởng vinh hoa này sao?”

Nói đến đây, Đại Tư cũng nhớ ra: “Thân phụ mẫu của nàng là ai?”

Tư hậu mím môi, sắc mặt khó coi: “Do người trong tộc đưa đến, thần thiếp không rõ.”

Minh Ý cúi mắt, bỗng dưng gài bẫy bà: “Nếu ngươi không rõ, sao lại đột ngột đem Minh An nhốt lại ?”

Tư Hậu ngớ ngàng nhìn nàng, rồi chợt hiểu ra: “Ngươi nói, Minh An là phụ thân của ngươi?!”

Phản ứng này quả là điều Minh Ý không ngờ tới, bà ta quá ngạc nhiên, như thể thực sự không biết chuyện này.

Nàng đoán sai rồi? Minh Ý im lặng.

Tư hậu quỳ gối trên mặt đất, kinh ngạc một lúc lâu, đột nhiên mặt sầm lại: “Thảo nào, thảo nào hắn năm lần bảy lượt cho ngươi con đường sống, hóa ra còn có một tầng quan hệ này.”

“Tỷ tỷ giả vờ ngốc làm gì.” Mạnh quý phi che miệng, “Hài tử được người bên cạnh tỷ tỷ bế đến, còn có thể không biết là con ai.”

“Làm sao ta biết được!” Ngôn Tư hậu nghiến răng, “Cả tộc trên dưới đều ngóng trông ta sinh một hài tử hồng mạch, nếu ta có thể hạ sinh là tốt nhất, nếu không thể, bọn họ đã chuẩn bị sẵn một hài tử mới sinh hạ không lâu để thay thế. Khi ấy ta sinh nở đau đớn vô cùng, sao có thể biết hài tử đó là con nhà ai bế về!”

Hít thở dồn dập hai hơi, bà ta đảo đảo mắt, môi có chút trắng bệch: “Thật không ngờ là Minh An, hắn đã trung thành với ta nhiều năm, không nghĩ tới cũng phản bội ta.”

“Bất luận là đối với hài tử nuôi dưỡng nhiều năm hay nội thị trung thành nhiều năm, nương nương đều nhẫn tâm sát hại, ai phản bội ngươi cũng không lạ gì.” Minh Ý nhìn bà, vừa thương vừa hận, ” Nhiều năm như vậy, nuôi một con chó cũng có tình cảm, mà nương nương ngươi, thật là phóng khoáng quyết đoán, độc dược hủy kinh mạch nói cho uống là cho.”

“Không cho uống độc được, ta làm sao yên tâm được?!” Ngôn Tư hậu siết chặt nắm tay, “Như lời tiện nhân này nói, nữ tử Ngôn thị chúng ta cả đời chỉ có thể sinh một hài tử, hài tử của ta đã không còn, mà ngươi cũng ngày càng mạnh, nếu một ngày nào đó ngươi nhận ra thân phụ mẫu của mình, ta phải làm gì?”

Cổ họng nghẹn lại, Minh Ý nhéo nhéo ngón tay mình: “Ta luôn tôn kính người như thân mẫu, mặc dù người có lạnh nhạt và hà khắc với ta, ta cũng ngày ngày tu tập để làm hài lòng người. Đúng vậy, ta trời sinh đã có thứ mà những hài tử khác không có, nhưng những thứ mà nhà khác có, ta cái gì cũng không có.”

Không có sự quan tâm, không có sự tin tưởng, nàng chỉ có vô số nhiệm vụ và yêu cầu, quả là một công cụ trời sinh.

“Nếu là hài tử thân sinh của người.” Minh Ý hỏi, “Người có còn cho nó uống ‘Ly Hận Thiên’ này không?”

Nhìn thấy sự yếu đuối thoáng hiện trong mắt nàng, Tư hậu bỗng như chiếm được thế thượng phong, hếch cằm lên nói khinh miệt: “Nếu hài tử thân sinh của ta cũng hồng mạch trời sinh, thì đâu đến nỗi xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta sẽ yêu thương và chiều chuộng nó, đừng nói đến độc dược, ngay cả nước canh nguội cũng không để nó phải nếm. Những thứ này, đều là những thứ mà phản đồ như ngươi không bao giờ có được!”

Minh Ý cúi mắt, nhếch mép: “Hóa ra trên đời này thực sự có nhân quả báo ứng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.