Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Ngôn Tư hậu mang vẻ mặt thương cảm, vừa mong chờ vừa trìu mến, nhìn sâu vào mắt hắn: “Ngươi ta mẫu tử xa cách nhau bao nhiêu năm nay, vừa gặp mặt mà ngươi đã nói với mẫu hậu những lời như vậy sao?”
Kỷ Bá Tể lùi lại nửa bước, hất tay gạt bà ta ra: “Không phải ai cũng ngốc như Minh Hiến. Đối với ta, bà chỉ là Tư hậu của thành trì khác, xin hãy giữ ý.”
Nghe câu “Tư hậu của thành trì khác”, sắc mặt Đại Tư trên ghế tối sầm lại: “Ngươi nói vậy là có ý gì, khi đã là huyết mạch Triều Dương…”
“Những gì ngày trước không coi trọng, hiện giờ cũng không cần coi trọng.” Kỷ Bá Tể khẽ cười, “Ta đến đây hôm nay chỉ để thỉnh an Đại Tư thành Triều Dương, nói rõ sẽ tham gia thi đấu tại Triều Dương vào tháng tám. Những chuyện khác, liên quan gì đến đội Mộ Tinh ta?”
Mọi người kinh ngạc, sôi nổi đứng dậy: “Là người Triều Dương, sao ngươi có thể dốc sức cho Mộ Tinh?”
“Đúng vậy, đây chẳng khác nào phản bội thành.”
“Không ổn, không ổn, hãy khuyên nhủ thêm đi.”
Tần Thương Vũ vẫn luôn nín thở không lên tiếng, đến lúc này rốt cuộc nhịn không được nữa, tức giận nói: “Triều Dương tuy là thượng tam thành, nhưng đừng bắt nạt người khác quá đáng! Trước có sứ giả quý thành cố ý đến thiêu rụi trạch viện đồ nhi ta, mưu đồ giết người, sau lại có nội thị của Tư hậu gì đó, nói đồ nhi ta là huyết mạch Triều Dương. Các người nói đi nói lại, chẳng phải là thấy đồ nhi ta nguyên lực cường thịnh, muốn giữ lại thành Triều Dương sao?”
“Tranh giành đấu sĩ vốn là chuyện thường tình của sáu thành trì, ai cũng có thủ đoạn riêng, nhưng hành động bất chấp, không biết xấu hổ như Triều Dương các người thì là lần đầu tiên lão phu gặp được, truyền ra ngoài cũng coi như mở mang tầm mắt cho bốn thành khác!”
“Tần sư trưởng nguôi giận, nhưng đây là gia sự của Triều Dương ta.” Đại Tư nhíu mày, lại nhịn không được nghiêng đầu hỏi Xà Thiên Lân: “Sứ giả nào giết người?”
Xà Thiên Lân chắp tay, nói chậm rãi từng câu từng chữ: “Đơn đại nhân không biết vì sao, trước đây khi đi đến thành Mộ Tinh lại đặc biệt mang theo Ung Vương điện hạ đến Kỷ phủ phóng hỏa. Lúc đó lão thần nhìn thấy, chỉ thiếu một chút nữa thôi, Kỷ đại nhân đã chôn vùi trong biển lửa rồi. Sau này tra ra hung thủ, chúng ta cũng chưa từng giải thích với thành Mộ Tinh, chỉ bồi thường một số thứ. Tần sư trưởng canh cánh trong lòng cũng là điều dễ hiểu.”
Ông nói rất thản nhiên, vẻ như chỉ là người ngoài cuộc, Đại Tư nghe xong lại nổi giận: “Còn có chuyện này?!”
Ban đầu đã vứt bỏ người ta trước, sau lại ngàn dặm xa xôi đến giết người, đừng nói Kỷ Bá Tể, đổi lại là ông ta, cũng sẽ không nhận một mẫu thành như vậy.
Ông ta trừng mắt nhìn Ung Vương và Đơn Nhĩ đang đứng cạnh, Đại Tư ho nhẹ một tiếng, nhìn lướt qua đại điện hỗn loạn này, đột nhiên ôm trán.
“Tư thượng?” Thiên quan đứng bên cạnh vội vàng nói, “Mau, đỡ Tư thượng về nghỉ ngơi!”
“Nhưng mà này…” Mạnh quý phi chỉ vào Tư hậu và Minh An đang đứng trước mặt.
Thiên quan xua tay: “Thánh thể Tư thượng quan trọng, tạm giam Tư hậu vào tẩm cung, áp giải Minh An vào thiên lao, những người còn lại của thành Mộ Tinh, mời tất cả đến Phương Hoa Trúc trong nội viện nghỉ lại.”
Minh Ý cau mày: “Theo quy củ, người của thành Mộ Tinh nên ở tại khách điếm bên ngoài.”
“Ôi chao lúc này đừng nói chuyện quy củ hay không quy củ nữa.” Thiên quan xua tay, “Đều là người một nhà.”
Nói xong, hắn dìu Tư thượng đi như trốn chạy, thậm chí không cho Tần Thượng Vũ có cơ hội phản đối.
Tần Thượng Vũ tức giận kinh khủng, nhưng lại không có cách nào, đã ở trong nội viện của người ta rồi, không thể nào ngang nhiên xông ra ngoài được.
Minh An bị lính canh áp giải, ông nhìn Minh Ý, cười nói: “Con đúng thật nên học hỏi hắn, thì sẽ không có nhiều phiền não như vậy.”
Minh Ý quá trọng tình, tình cảm huyết thống, tình bạn cũ, tất cả đều khiến nàng bị trói buộc, không thể tiến lùi được. Chẳng thà như Kỷ Bá Tể tàn nhẫn vô tình, không coi ai ra gì, ngược lại có thể làm nên chuyện lớn.
Nàng cau mày, nhìn những hộ vệ áp giải ông, ngón tay khẽ nhúc nhích.
“Nhiều năm như vậy, ta đáng phải chịu tội.” Minh An nhìn ra suy nghĩ của nàng, lắc đầu, “Ngoài việc tha cho con hai lần, ta không có sự quan tâm nào khác với con, đừng quá quan tâm đến ta.”
Minh Ý sửng sốt, đột nhiên hiểu ra.
Nhiều năm như vậy Minh An chưa bao giờ nói một lời nào với nàng, chẳng lẽ là đang chờ đợi một ngày như này, để cắt đứt quan hệ với nàng, kêu nàng đừng nhớ mong nhiều sao.
Nhưng mà, con người ai cũng muốn sống, sao ông lại không muốn sống?
“Đi!” Hộ vệ đẩy ông một cái, Minh An không nhìn nàng nữa, đi theo ra khỏi đại điện.
Một màn trò khôi hài đến hồi kết thúc, mọi người tản ra, nhưng từ hôm nay trở đi, thân phận của Kỷ Bá Tể có lẽ sẽ theo những người tản ra này truyền khắp thành Triều Dương, thậm chí truyền khắp Thanh Vân Giới.
Tần Thượng Vũ rất lo lắng, ông đi vào Phương Hoa Trúc, một đường thở dài bảy mươi chín lần.
La Kiêu Dương cũng có chút buồn bã, hắn kéo tay áo Minh Ý: “Ngươi và Kỷ Bá Tể, đều phải về thành Triều Dương sao?”
Minh Ý nhướng mày: “Vì sao lại nói vậy?”
“Dù sao cha mẹ hắn ở đây, huyết thống cao hơn trời mà. So với việc phải chiến thắng vô số cuộc thi cho thành Mộ Tinh mới có thể trở thành người thừa kế, đến Triều Dương hắn có thể trực tiếp trở thành người thừa kế, kẻ ngốc cũng biết chọn như thế nào nha.”
Minh Ý ngẩng đầu, tầm nhìn va phải ánh mắt của Kỷ Bá Tể, không hiểu sao, chỉ nhìn nhau thoáng chốc, nàng đã hiểu được suy nghĩ của Kỷ Bá Tể.
Nhẹ nhàng mỉm cười, nàng trả lời La Kiêu Dương: “Thứ mà kẻ ngu chọn sẽ chẳng thú vị, so với việc bị lợi dụng, giờ đây cả hắn và ta, đều có nhiều con đường để đi.”
Vừa nghe vậy, Tần Thượng Vũ lập tức quay đầu lại, quay quá mạnh suýt chút nữa làm trẹo cổ, rên rỉ một tiếng đỡ cổ, vội vàng nhìn họ nói: “Hai người các ngươi, không đi đến cậy nhờ thành Triều Dương sao?”
“Ta không biết hắn, nhưng nơi này đối với ta đã không còn cần thiết để ở lại.” Minh Ý cúi mắt.
Kỷ Bá Tể khẽ cười: “Thành Triều Dương vốn đã cường thịnh, đoạt giải nhất ở đây có ý nghĩa gì, không tránh khỏi bị người ta nói là dựa vào chiến thắng trước đây. Chi bằng Mộ Tinh của chúng ta, gầy yếu nghèo nàn, nếu có thể đoạt giải nhất, mới thực sự thú vị.”
Tần Thượng Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhíu mày: “Tiểu tử thúi, nói ai gầy yếu nghèo nàn hả, Mộ Tinh của chúng ta là tiết kiệm giữ thành!”
“Ồ.”
Quay lại nhìn Minh Ý, Tần Thượng Vũ vừa kính trọng vừa thương xót nàng: “Ban đầu nghĩ Minh Hiến là người phong quang vô hạn, ai ngờ con cũng là hài tử mệnh khổ, con cứ yên tâm, chỉ cần con chịu ở lại thành Mộ Tinh, ta nhất định sẽ nói với Đại Tư, cho con bổng lộc nhiều nhất.”
Sở Hà thò đầu qua: “Ta cũng muốn bổng lộc nhiều hơn.”
Tần Thượng Vũ búng trán hắn, trừng mắt: “Vậy sau này ngươi tự bỏ tiền để tu thần khí nhé?”
Tiền tu bổ thần khí còn nhiều hơn cả bổng lộc, Sở Hà lẳng lặng rụt đầu lại.
Minh Ý mỉm cười, chỉ vào Phương Hoa Trúc phía trước: “Nơi đây thanh tịnh, trong viện còn có nhiều tinh thạch thượng đẳng để tu tập, các ngươi hãy vào xem.”
Vừa nghe có tinh thạch thượng đẳng, La Kiêu Dương và những người khác lập tức lao vào trong. Tần Thượng Vũ vốn còn muốn tém tém lại một chút, nhưng dù sao cũng tò mò, đi được một đoạn liền tăng tốc bước chân, cũng lao vào hậu viện.
Minh Ý dừng bước ở cửa, cúi mắt nhìn vạt áo màu xanh của người bên cạnh, im lặng hồi lâu, có chút gian nan nói: “Xin lỗi.”