Nhập Thanh Vân

Chương 137: Chương 137




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Phương Hoa Trúc trồng khá nhiều hoa, nhưng không rực rỡ, tươi tắn như ở thành Phi Hoa. Những bông hoa trên bức tường gạch màu vàng, trông y hệt tiểu cô nương trước mặt.

Kỷ Bá Tể không hỏi nàng vì sao xin lỗi, chỉ nhìn xung quanh: “Đây là nơi ngươi ở trước đây à?”

Minh Ý gật đầu, dẫn hắn vào cửa.

Viện này khá rộng, nhưng không có đồ trang trí lộng lẫy, bàn ghế đều rất đơn giản, thậm chí còn không bằng Kỷ phủ trước đây. Chỉ là có rất nhiều tinh thạch và tịch sách, chất đầy hai gian nhà.

Bên trong liên tục vang lên tiếng reo hò của La Kiêu Dương và những người khác, như thể bọn họ đã phát hiện ra nhiều bảo bối không thể tưởng tượng được, nhưng Kỷ Bá Tể lại không mấy hứng thú, chỉ đi vào nhà chính.

Trên khung cửa có vài vết xước, như thể ai đó thường xuyên đứng đây để so sánh xem mình đã cao lớn hơn bao nhiêu. Hắn nhìn thoáng qua, vô thức bước đến, ghi lại chiều cao của mình ở vị trí cao nhất.

Khiêu khích, đây tuyệt đối là khiêu khích!

Minh Ý phồng má, căm hận mà quay đầu đi.

Hắn nhếch môi, tiếp tục đi vào trong.

Bên trong nhà không có chút hơi thở nào của nữ tử, đồ đạc bằng gỗ màu đen, màn che màu xanh lam, tấm ván giường cứng như được trải một lớp vải mỏng trên gỗ. 

Kỷ Bá Tể xem xong, tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế, nhàn nhã nói: “Với điều kiện của ngươi, không biết tại sao ngươi lại cảm thấy mắc nợ ta.”

Mặc dù hắn thực sự đã trải qua mười năm khó khăn ở trại nô lệ, nhưng cuộc sống sung sướng sau này của hắn là điều mà nàng không thể có được.

Minh Ý có chút xấu hổ: “Tuần ma ma bọn họ đã nói với ta về cảnh ngộ của ngươi ở trại nô lệ trước đây, nếu không phải vì Minh An, ngươi cũng không cần …”

“Theo lời ngươi nói, nếu không phải vì Ngôn Tư hậu, ngươi cũng không cần lâm vào tình cảnh như ngày nay.” Hắn nhướng mày, “Liệu ta cũng nên nói lời xin lỗi với ngươi, sau đó hai ta đối mặt, cúi đầu xin lỗi nhau?”

Mắt hạnh đảo quanh, Minh Ý bừng tỉnh: “Đúng á, tình cảnh của ta, cũng là do mẫu hậu ngươi gây ra á.”

“Ta không có mẫu hậu.” Kỷ Bá Tể đưa ngón trỏ ra lắc lắc, nghiêm túc sửa lỗi cho nàng, “Ta chưa bao giờ nghĩ rằng việc bị ép buộc đưa đến thế giới này là điều cần phải biết ơn, càng đừng nói đến việc sinh mà không dưỡng.”

Minh Ý cau mày: “Suy nghĩ của ngươi thật kỳ lạ, mạng sống của ngươi đều do cha mẹ ban cho…”

“Khi bọn họ cho ta, có hỏi qua ta muốn hay không chưa?” Hắn nhướn mày.

Tiểu cô nương trước mặt tức giận: “Ngươi sao lại thế, ai mà không muốn sống, nếu ngươi không muốn, sao không trả lại cho bọn họ?”

“Đã trả rồi.” Kỷ Bá Tể cúi mắt, “Trước đó ta đã suýt chết một lần khi bị đem ra thử độc ở Mộ Tinh, người cứu ta là ân nhân, mạng của ta bây giờ thuộc về bọn họ, không thuộc về Ngôn Tư hậu.”

Minh Ý á khẩu không trả lời được, nhìn Kỷ Bá Tể rũ mắt có vẻ đau lòng, nàng xoa xoa tay, dịu giọng: “Ngươi đừng buồn, có thể nghĩ vậy cũng tốt, Ngôn Tư hậu không phải là người tốt, nếu ngươi quay về bên bà ta, ta không yên tâm.”

Đây là kiểu muốn an ủi hắn sao? Kỷ Bá Tể khẽ nhướn mày. Hắn chỉ là có chút mệt mỏi cho nên mới rũ mắt nghỉ ngơi, không ngờ người bên cạnh lại trở nên cẩn thận.

Dễ bị bắt nạt quá à.

Nghĩ một lát, hắn bỗng thở dài: “Không nghĩ rằng đến thành Triều Dương sẽ gặp nhiều chuyện như vậy.”

Minh Ý vô cùng áy náy, ngồi xổm bên cạnh hắn lẩm bẩm: “Ta chỉ muốn cho ngươi biết sự thật, để sau này…”

Để sau này khi nàng chết, không còn ai có thể nói cho hắn những điều này nữa.

Tuy nhiên vốn dĩ nàng nghĩ rằng bất kỳ ai cũng muốn biết  phụ mẫu thân sinh của mình là ai, nhưng không nghĩ đến Kỷ Bá Tể hoàn toàn không quan tâm, điều này khiến nàng có vẻ hơi nhiều chuyện.

Kỷ Bá Tể cười khổ: “Sự thật này thật kinh tởm, hôm nay nhìn thấy bộ dạng của Ngôn Tư hậu, sau này e rằng đến cả Hoa Mãn Lầu cũng không muốn đến nữa.”

“Sẽ không đâu. Đến chó cũng không thể thay đổi được thói quen ăn phân, ngài yên tâm.”

“Hả?” Hắn nheo mắt.

“À không phải, ý ta là, Ngôn Tư hậu là Ngôn Tư hậu, không liên quan gì đến người khác. Ngài phong lưu khắp thiên hạ, qua một thời gian sẽ ổn thôi.”

Từ lúc nào hắn lại phong lưu khắp thiên hạ rồi? Trước đây hắn thích gần gũi với nữ tử, cũng chỉ là vì buồn chán nên trêu chọc lung tung… Thôi, nói ra bản thân hắn cũng không tin, huống chi là nàng.

Kỷ Bá Tể liếc Minh Ý một cái, cảm thấy có chút đau đầu.

Hắn không muốn buông tha cho người này, nhưng trong lòng người này hiện tại ngoài một chút áy náy với hắn, thì không còn gì khác.

Thật là bực bội, trước kia có bao nhiêu nữ nhân đều không nỡ rời xa hắn, đến chỗ nàng, hắn lại như thể chỉ là một món nợ cần phải trả.

Thở dài một tiếng, hắn rũ mắt.

Minh Ý có chút bối rối, nàng tìm kiếm xung quanh, tìm thấy một con thỏ nhỏ bằng gỗ chạm khắc.

“Đây là do Nhị Thập Thất tặng cho ta, cả gian phòng này chỉ có nó là đáng yêu nhất.” Nàng đưa nó đến trước mặt hắn, “Khi ta không vui, ta sẽ nhìn nó, ngươi có muốn xem không?”

So với những màu sắc lạnh lẽo cứng nhắc trong căn nhà này, con thỏ gỗ chạm khắc quả thật rất đáng yêu, nhưng, Kỷ Bá Tể nheo mắt: “Nhị Thập Thất nói cho cùng cũng chỉ là hạ nhân, thứ hắn tặng, vậy mà ngươi cũng giữ lâu đến vậy.”

Minh Ý mím môi: “Hạ nhân thì sao? Cả nội viện này chỉ có hắn đối xử chân thành với ta.”

“Ngươi người này là chưa được đối xử tử tế bao giờ, nên chỉ cần một chút ngọt ngào là đã cảm thấy người ta tốt.” Hắn khịt mũi, “Loại thỏ này ta có thể cho ngươi một trăm con, sao ngươi không thấy ta chân thành?”

Minh Ý nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, đứng dậy đặt con thỏ trở lại kệ gỗ đen: “Hai chữ chân thành, có liên quan gì đến đại nhân đâu?”

Kỷ Bá Tể im lặng.

Hắn đúng là chưa bao giờ chân thành với nàng, vậy còn nàng thì sao, nàng lúc trước chẳng phải đã giấu hắn bao nhiêu chuyện, thậm chí mục đích tiếp cận hắn cũng không thuần túy.

Bầu không khí trong nhà bỗng trở nên căng thẳng, La Kiêu Dương vô tư bước vào, cười với Minh Ý: “Nghe nói viện này của ngươi thoạt nhìn không có gì nổi bật, nhưng hóa ra lại toàn là bảo bối, mấy ngày ở đây, chúng ta nhất định phải tranh thủ tu tập một phen.”

Minh Ý lấy lại tinh thần, cũng cười với hắn: “Có gì không hiểu có thể đến hỏi, tuy hiện giờ nguyên lực của ta ít ỏi, nhưng về cách thức tu tập thì ta vẫn thuần thục.”

Nụ cười của nàng dành cho hắn luôn như cách một tầng sương mờ, nhưng khi cười với người khác, mắt híp mày cười, đường cong khóe miệng tự nhiên đáng yêu, vô cùng cuốn hút.

Ngón tay siết chặt, Kỷ Bá Tể bỗng cảm thấy cổ họng có chút khô.

“Phòng trong viện này phân chia như thế nào?” Sở Hà từ bên ngoài bước vào, do dự nói: “Chỉ có ba gian phòng trống, sợ là phải chen chúc rồi.”

Ba gian phòng trống, một chiếc giường chỉ ngủ được hai người, vậy thì sẽ có một người phải ở cùng Minh Ý.

La Kiêu Dương lập tức giơ tay: “Ta ở cùng Minh cô nương, ta có thể ngủ dưới đất, tiện thể hỏi Minh cô nương về chương chín của ‘Đấu Giả Tạo Sách’…”

Phàn Diệu kéo tay áo hắn.

La Kiêu Dương bất mãn quay đầu: “Ngươi kéo ta làm gì? Ta nói trước, ngươi đừng hòng tranh với ta.”

Ai tranh với ngươi, ta đây là đang cứu mạng ngươi. Phàn Diệu lắc đầu lia lịa, nhìn Kỷ Bá Tể.

Kỷ Bá Tể ung dung ngồi đó, vẻ mặt sao cũng được, nhưng khóe mắt, rõ ràng đang liếc nhìn phản ứng của Minh cô nương.

Minh cô nương lại tỏ ra thản nhiên: “Được thôi, trong phòng có bình phong, ngăn cách một chút là được, đấu sĩ làm việc, không nên câu nệ tiểu tiết.”

Thật đúng là không kiêng nể gì người đã khuất. 

Hít một hơi thật sâu, Kỷ Bá Tể cười giả vờ: “Được, vậy cứ quyết định như vậy.”

Tần Thượng Vũ cảm thấy không ổn, chưa kịp lên tiếng, đồ nhi nhà mình đã lạnh mặt đứng dậy, sải bước đi ra khỏi phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.