Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
La Kiêu Dương cảm thấy khó hiểu: “Sao hắn lại tức giận nữa rồi?”
Phàn Diệu muốn nói lại thôi, Sở Hà cũng bất lực lau mặt: “Ngươi đúng là, đầu gỗ.”
Cũng không thể vì Minh cô nương lợi hại, ngươi liền không coi người ta là cô nương chứ? Đó là người của Kỷ Bá Tể, sao có thể nói muốn chung phòng được.
Tuy nhiên, nhìn ra Minh cô nương cũng không có ý với Kỷ đại nhân, bằng không sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy?
“Minh Ý.” Tần Thượng Vũ suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng, “Ngươi ở cùng Bá Tể đi, tính tình hắn không ổn định, lại vừa nghe được thân thế của mình, ta sợ hắn không kiềm chế được sẽ gây ra chuyện, ngươi trông chừng hắn, ta yên tâm hơn.”
Ông nói vậy, Minh Ý không thể từ chối, đành gật đầu: “Hôm nay suýt liên lụy sư trưởng và mọi người, đa tạ sư trưởng đã rộng lượng.”
Xua tay, Tần Thượng Vũ nói với nàng: “Thành Mộ Tinh của ta tuy nhỏ, nhưng cũng biết rõ nghĩa của chữ vinh nhục có nhau. Ngươi đã nguyện ý giúp chúng ta chú khí, tức là đã đồng sinh cộng tử với chúng ta, nói gì đến rộng lượng hay không rộng lượng.”
Vốn dĩ không hề nghĩ đến việc thực sự gia nhập đội ngũ thành Mộ Tinh, bởi vì nàng đã quen chiến đấu vì vinh quang của thành Triều Dương, nhưng giờ đây…
Minh Ý cúi đầu chào Tần Thượng Vũ, không nói thêm gì.
Mấy người nhanh chóng ổn định chỗ ở tại Phương Hoa Trúc, vào lúc hoàng hôn, Minh Ý nhìn thấy Kỷ Bá Tể miễn cưỡng bước vào phòng mình, không thèm nhìn nàng lấy một cái, liền nằm xuống đất ở gian ngoài.
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Vẫn là Minh Ý lên tiếng trước: “Có thể sẽ không dễ dàng rời khỏi đây, đại nhân đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Kỷ Bá Tể nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.
Bốn bề lại chìm vào im lặng.
Minh Ý nhận ra hắn đang tức giận, nhưng không hiểu lắm là hắn đang tức giận vì điều gì, hôm nay có quá nhiều chuyện, chuyện nào cũng đáng để hắn tức giận, cũng không khuyên nhủ nữa, dứt khoát quay người ngủ thiếp đi.
Kỷ Bá Tể cảm thấy người này thật không biết điều, hắn đã chủ động đến đây rồi, mà nàng thậm chí không dỗ dành hắn một câu nào đã ngủ mất rồi?!
Còn, còn ngủ khá nhanh nữa, chẳng mấy chốc tiếng thở đã đều đặn và dài.
Nằm nghiêng mở mắt, Kỷ Bá Tể tức đến mức không ngủ được.
Hôm nay xảy ra bao nhiêu chuyện, hắn đều cho là chuyện nhỏ, chỉ có thái độ của nàng, cái gì gọi là “trong nhà có bình phong, ngăn cách một chút là được”? Ngăn cách cái gì? Hắn cách nàng xa như vậy, mà chóp mũi vẫn có thể ngửi thấy hương thơm trên người nàng, còn dám để người ngoài cùng phòng với nàng.
Cũng không phải là ghen tuông, hắn chỉ cảm thấy người này không có chút liêm sỉ nào!
Vậy có phải là nói, bây giờ hắn ngủ ở đây, trong mắt nàng cũng chẳng khác gì La Kiêu Dương?
Mắt híp lại, hắn lật người ngồi dậy, nhìn về phía sau bình phong.
Minh Ý hôm nay cả thân lẫn tâm đều mệt, ngủ rất say, hắn đi qua mà nàng cũng không phát hiện, mãi đến khi hắn sắp chạm vào nàng, nàng mới đột ngột mở mắt.
“Đại nhân, ngài không mệt hả?” Ánh mắt nàng mơ màng, vẻ buồn ngủ tràn đầy.
Kỷ Bá Tể bật cười: “Nằm dưới đất cứng, ngủ càng mệt hơn.”
Nghĩ cũng đúng, Minh Ý dịch người vào trong giường, nhường cho hắn một chỗ trống: “Vậy ngài ngủ đây đi.”
Nói xong, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
“Có phải ngươi nghĩ mình sắp chết, nên cái gì cũng không quan trọng không?” Hắn gõ gõ vào tấm ván giường cứng nhắc của nàng.
Minh Ý choàng tỉnh, quay đầu nhìn hắn một cách hoang mang.
Quấn mình trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt thanh tú bên ngoài, trông như “thanh thuỷ xuất phù dung, tự nhiên không tô điểm¹”.
¹là một câu thành ngữ tiếng Trung thường được sử dụng để mô tả vẻ đẹp thanh tao, tự nhiên của một người phụ nữ, thường là thiếu nữ.
Ánh mắt Kỷ Bá Tể trở nên mềm mại, mím môi: “Bánh rán hành trước đây ta mang cho ngươi, có ngon không?”
Ánh mắt càng hoang mang hơn, nàng đưa tay xoa mí mắt: “Đại nhân đã mang bánh rán hành cho ta nhiều lần, ngài đang nói đến lần nào?”
“Lần có kẹp giải dược.”
“À, có giải dược…” Minh Ý há miệng ngáp.
Ngáp được nửa chừng, nàng chợt mở to mắt, hoảng sợ đến mức nấc lên: “Ngài nói gì?”
“Giải dược của Ly Hận Thiên, ta chỉ có một lọ duy nhất, sau này nếu ai dùng loại độc này với ta, ta sẽ không còn cách giải.” Hắn lạnh lùng nhìn nàng, “Ngươi không nhận ra kinh mạch của mình đã không bị ăn mòn thêm nữa sao?”
Minh Ý hoàn toàn tỉnh táo.
Trong gian phòng không có đốt đèn, nàng và hắn ở rất gần nhau, có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt hắn. Đây là Kỷ Bá Tể thật, không phải ai khác đang trêu chọc nàng.
“Ngài, ngài đã đem lọ giải dược đó, trộn vào bánh rán hành cho ta?” Nàng có chút lắp bắp, “Nhưng, nhưng tại sao? Trước đây ở thành Mộ Tinh, ta đối với ngài cũng không có ích gì.”
“Bây giờ ngươi đối với ta cũng không có ích gì.” Hắn khinh khỉnh, “Ta chỉ muốn xem ngươi sống lâu thêm một chút sẽ như thế nào.”
Mở to miệng, Minh Ý hồi lâu không lấy lại được tinh thần.
Sống lâu thêm một chút sẽ như thế nào? Nàng chưa từng nghĩ đến, nàng chỉ nghĩ đến việc khi còn sống sẽ đi nhiều nơi, sẽ ngủ với một nam nhân, sẽ làm tất cả những gì trước đây không dám làm.
Nhưng bây giờ, hắn bảo với nàng, nàng đã ăn giải dược.
Trong đầu ong một tiếng, Minh Ý muốn cười, lại có chút muốn khóc. Nàng nắm lấy vạt áo người trước mặt, giọng khàn khàn: “Có phải ngài thích ta không, bằng không sao lại đưa cho ta lọ giải dược cuối cùng này?”
“Nếu ta không thích nàng, nàng đã sớm chết ngàn vạn lần rồi.” Hắn hất cằm lên, “Nhưng, là nàng thích ta trước, sau đó ta mới thích nàng.”
Còn phải tranh thắng thua với nàng sao?
Vừa khóc vừa cười, Minh Ý nghẹn ngào nói: “Cảm ơn.”
“Mọi thứ trên đời này đều có giá của nó, đừng vội cảm ơn.” Kỷ Bá Tể xua tay, “Đã cho nàng giải dược, mạng của nàng cũng là của ta.”
Nụ cười dần cứng lại, nàng mím môi, hơi tái nhợt hỏi: “Đại nhân muốn ta tiếp tục làm thiếp?”
Đúng là hắn nghĩ vậy, không có nữ nhân nào có thể chủ động rời khỏi hắn, lại còn không hề lưu luyến như vậy.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt hơi tuyệt vọng của nàng, hắn đột nhiên có chút không đành lòng.
“Ở bên cạnh ta khiến nàng khó chịu vậy sao?”
“Đại nhân có cuộc sống riêng của mình, ta cũng có cuộc sống riêng của mình, cuộc sống của chúng ta dường như không thể đi cùng nhau.” Minh Ý rũ mắt, “Ta có thể giúp đại nhân thi đấu, cũng có thể hoàn thành một số nhiệm vụ cho đại nhân để trả nợ.”
Tim bỗng chốc siết chặt, sắc mặt Kỷ Bá Tể trở nên khó coi: “Nàng còn quyền lựa chọn sao?”
“Đại nhân đã cho ta giải dược, lẽ nào ta còn được chọn sao?” Nàng nhướng mày, “Giải dược còn có thể nôn ra sao?”
Biểu cảm lém lỉnh này, quả thực giống hắn như đúc mỗi khi hắn mặt dày mày dạn, rõ ràng là học theo hắn.
Kỷ Bá Tể khẽ cười, nằm xuống bên cạnh nàng: “Thật không nên cứu nàng.”
Minh Ý cũng cười: “Đại nhân nhân từ.”
“Đây là từ bi hay là cái gì nàng trong lòng hiểu rõ.” Hắn xoay người lại đưa lưng về phía nàng, “Thật đúng là trâu nhai hoa mẫu đơn².”
²là một thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là “lãng phí, phung phí những thứ quý giá”. Thành ngữ này thường được sử dụng để mô tả việc những người không xứng đáng hoặc không biết trân trọng sử dụng hoặc hưởng thụ những thứ tốt đẹp, cao quý.
Đi theo đám vũ cơ lăn lộn lâu như vậy, Minh Ý cũng không phải là người thật sự không hiểu phong tình, chỉ là chân tâm của Kỷ Bá Tể quá khó kiếm, đa số chỉ là trêu chọc đùa cợt mà thôi. Ngày trước nàng cười những người nữ tử ngốc nghếch, hiện tại bản thân tuyệt đối sẽ không ngu ngốc như vậy.
Cho nàng giải dược đương nhiên là điều đáng để cảm tạ, nhưng sự biết ơn này nhất định phải thể hiện ở việc giúp hắn chiến thắng, chứ không phải ở những chuyện khác.
Điều mà đấu sĩ mong muốn nhất chắc chắn là chiến thắng!
Vì vậy, khi bắt đầu huấn luyện vào ngày thứ hai, Tần Thượng Vũ nhận ra Minh Ý đã thay đổi.