Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Ngôn tần bị biếm, Mạnh Quý phi đắc ý, có thể tưởng tượng được không khí trong Điện Thanh U như thế nào. Kỷ Bá Tể vừa vào cửa đã nhìn thấy tách trà bị ném vỡ dưới chân mình, nội đường truyền đến tiếng quát tháo thấp giọng tức giận của Ngôn tần: “Con tiện nhân Mạnh thị kia! Con tiện nhân!”
“Nương nương, nương nương ngài mau dừng tay, Kỷ đại nhân đến rồi!”
“Kỷ đại nhân nào, Kỷ đại nhân gì, hắn là Minh Hiến! Hắn mới là Minh Hiến của ta!” Ngôn tần nghiến răng, mắng mỏ thị nữ hai câu mới nhận ra ý của nàng, vội vàng xoa xoa búi tóc, sau đó nhìn ra cửa.
Kỷ Bá Tể nhìn bà bằng ánh mắt dịu dàng, cúi đầu hành lễ: “Vấn an ngài.”
Mắt bà ta lập tức sáng rỡ, Ngôn tần tiến đến nắm lấy tay hắn, dùng rất nhiều sức: “Ngươi chịu nhận ta rồi?!”
Bị bà ta bóp đau nhưng Kỷ Bá Tể lại không tránh, chỉ nói: “Xa cách nhiều năm, quả thật là xa lạ, gọi một tiếng mẫu phi quá khó khăn, Ngôn nương nương.”
Ngôn tần vô cùng vui mừng, liên tục gật đầu: “Bây giờ không gọi không sao, không gọi cũng không sao, miễn là ngươi chịu nhận ta… Ngươi, ngươi đã gặp Tư Thượng chưa? Hắn nói như thế nào?”
“Vừa từ chỗ Tư Thượng qua đây, ông ta nói vì ta chịu nhận nương nương, nên sau Đại hội Lục thành, thân phận của nương nương sẽ được khôi phục.”
“Tốt! Tốt! Không hổ là nhi tử của ta, là nhi tử ngoan có thể mang lại vinh quang cho ta!” Ngôn tần hớn hở, lại không nhịn được hỏi, “Vậy Mạnh quý phi thì sao?”
“Tư Thượng không có ý định lập bà làm Tư Hậu, chỉ để bà tạm thời thay quyền Tư Hậu.”
Nhắc đến nữ nhân này, Ngôn thị nghiến răng nghiến lợi: “Tiện nghi cho ả ta rồi, con tiện nhân này nhất định đã vui mừng hả hê.”
Kỷ Bá Tể theo vào nhà ngồi xuống, thờ ơ hỏi: “Ngôn nương rất không thích Mạnh thị?”
“Không chỉ là không thích, nếu như không phải do ả ta có nhiều cao thủ vây quanh, ta thật muốn ả ta chết đi!” Ngôn tần tức giận nói ra, lại cảm thấy mình lỡ lời, chột dạ mà nhìn hắn một cái.
Liệu hắn có cho rằng bà ta quá ác độc hay không?
Ai ngờ, người trước mặt này cũng không hề tức giận, ngược lại còn cùng chung mối thù với bà: “Ngôn nương nương không thích người nào, thì ta cũng không thích.”
“Ngươi…” Ngôn tần có chút nghi ngờ, “Tiền Tư Hậu ở thành Mộ Tinh kia là người của Mạnh thị, ta nghe Đơn Nhĩ nói, ngươi và ả ta có mối quan hệ khá sâu sắc.”
“Cũng không thân thiết lắm.” Hắn nói, “Ngôn nương nương nếu có chỗ nào dùng được ta, cứ việc phân phó.”
Nếu là người khác, nghe những lời này chắc chắn sẽ vui mừng, nhưng Ngôn tần không tin lắm. Bản thân bà ta là người lạnh lùng vô tình, đương nhiên không tin vào lòng tốt từ trên trời rơi xuống, nhưng bà lại không hiểu Kỷ Bá Tể muốn gì, chỉ có thể mơ hồ đáp lại: “Ta biết rồi.”
Vào ngày thi đấu bắt đầu, Minh Ý ở lại Phương Hoa Trúc, thế mà gặp phải Ngôn tần chủ động tìm đến cửa.
Có lẽ là do thói quen nhiều năm nuôi dưỡng, vừa nhìn thấy bà ta, Minh Ý vẫn sẽ sẽ theo bản năng mà căng thẳng cơ thể.
“Nương nương đến đây làm gì?” Nàng hỏi.
Ngôn tần cố ý trang điểm một phen, khí thế uy nghiêm không thua kém trước đây. Bà ta khinh thường nhìn nàng một cái, bước vào cửa ngồi xuống: “Ta nghe người ta nói, ngươi đã ở bên cạnh Kỷ Bá Tể hơn nửa năm.”
Minh Ý không trả lời, chỉ nhìn bà ta vào trong ngồi xuống, vẫn đứng ở cửa.
Ngôn tần cau mày: “Câm rồi à? Dù chúng ta không phải là mẫu nữ cũng là người cùng tộc, tôn trọng bậc trưởng bối là điều đương nhiên chứ?”
Gân xanh trên mu bàn tay siết chặt, Minh Ý lạnh lùng hỏi bà: “Có gì chỉ giáo?”
“Muốn hỏi ngươi, trước đây Bá Tể ở thành Mộ Tinh, rốt cuộc có mối quan hệ gì với Mạnh thị.” Ngôn tần cười lạnh, “Lời nói của Đơn Nhĩ không rõ ràng, chỉ muốn ly gián tình cảm mẫu tử chúng ta, ta muốn nghe ngươi nói rõ ràng.”
À ra là có ý cầu cạnh nàng, vậy mà còn vênh váo như vậy ư?
Minh Ý trợn trắng mắt, đi ra ngoài tiếp tục đúc miếng sắt mềm của mình.
Ban đầu Ngôn tần còn tưởng nàng đi ra rót trà, đợi một lúc không thấy người quay lại, đi theo ra ngoài mới phát hiện nàng đang làm việc khác, tức giận quát: “Ngươi có thái độ gì thế?!”
Nguyên lực trắng thuần bao bọc nhuyễn thiết, cũng chậm rãi tràn ra đến toàn bộ đình viện. Cảm giác áp bức to lớn khiến mấy thị nữ bên cạnh Ngôn tần đều cúi đầu, Ngôn tần cũng rốt cuộc tỉnh ngộ.
Người trước mặt này, không còn là tiểu cô nương yếu đuối có thể bị bà thao túng như xưa nữa.
“Được, cánh cứng rồi, tốt lắm.” Bà ta vẫn còn tức giận, “Hỏi ngươi hai câu mà khó khăn đến vậy, nuôi ngươi bao nhiêu năm uổng phí.”
“Đã mang lại cho ngài vô số phần thưởng, còn cả chức tước cao sang cho mẫu tộc, sao có thể nói là uổng phí.” Minh Ý ngẩng đầu, “Ngài lời to đấy.”
Ngôn tần ngưng bặt, bà ta đang muốn nổi giận nhưng nhìn phản ứng của Minh Ý lại nhịn xuống, im lặng hồi lâu mới nói: “Nếu ngươi chịu nói cho ta biết, ta có thể cho ngươi rời khỏi thành Triều Dương.”
Dù sao nàng cũng không thể ở lại đây, chỉ cần nàng ở đây, tất cả mọi người sẽ nhớ đến tội khi quân phạm thượng của bà, sau này có khôi phục hậu vị cũng không thể phục chúng. Con người Minh Ý này, vĩnh viễn không bước vào Triều Dương mới là tốt nhất.
Điều kiện này khiến Minh Ý khá động lòng: “Ồ? Ngài định thả ta đi bằng cách nào?”
“Xe thú phi độ, ta có một chiếc nhỏ.” Bà ta nói, “Chỉ cần ta đưa cho ngươi, ngươi có thể đi bất cứ lúc nào.”
Chiếc xe thú phi độ nhỏ đó vẫn là phần thưởng Minh Ý giành được vào một năm nào đó, trước giờ vẫn được bà dùng để làm việc riêng, Minh Ý đã từng thấy, tuy chỉ có thể chở được mười mấy người, nhưng cũng tạm được.
Do dự một lát, Minh Ý buông miếng sắt mềm trong tay xuống: “Khi Kỷ Bá Tể mười một tuổi rời khỏi trại nô lệ, suýt nữa đã chết vì độc phát, được Mạnh thị cứu, từ đó coi Mạnh thị là ân nhân. Mạnh thị chết oan, hắn vẫn luôn báo thù cho Mạnh thị.”
“Báo thù?” Ngôn tần nhíu mày.
“Kỷ Bá Tể ân oán rõ ràng, sẽ không nợ người ta thứ gì. Mạnh thị có ơn cứu mạng với hắn, đương nhiên hắn sẽ tìm mọi cách để báo đáp.”
Ngôn tần nhìn chằm chằm vào Minh Ý, nhiều năm như vậy, nếu nàng nói dối bà đều có thể nhìn ra.
Minh Ý bình tĩnh nhìn lại bà: “Ngươi muốn hắn giúp ngươi đối phó với Mạnh thị là không thể, hắn trọng nghĩa, trừ khi hắn thực sự thông suốt, cho rằng người mẫu thân này vô cùng quan trọng, nếu không, hắn sẽ không giúp ngươi.”
Không nói dối, câu nào cũng là thật.
Ngôn tần im lặng.
Kỷ Bá Tể nói vì bà, ngay cả Mạnh thị cũng có thể đối phó, chẳng lẽ thực sự đã chịu nhận bà làm mẫu thân?
Cũng đúng, thành Triều Dương rực rỡ biết bao, tốt hơn nhiều so với thành Mộ Tinh nhỏ bé kia, nếu hắn muốn ở lại đây, chỉ có thể nhận bà, sau đó mẫu tử nắm tay, cùng nhau phú quý.
Nghe có vẻ hợp lý, nhưng bà cũng phải thử mới biết có đúng hay không.
Đứng dậy đi ra ngoài, Ngôn tần lại quay đầu, lạnh lùng nhìn Minh Ý một cái: “Chuyện của ngươi ta đã nghe nói một ít. Trước đây thế nào ta không quan tâm, nhưng sau này, ngươi đừng hòng thân thiết với Bá Tể nữa, hắn là người thừa kế của thành Triều Dương, người bên cạnh cũng phải do ta lựa chọn.”
Minh Ý cười khẩy.
Ngôn tần dù không còn là Tư Hậu, nhưng ham muốn kiểm soát người khác vẫn mãnh liệt như vậy, bất kỳ ai trong tay bà cũng không phải con người, mà là những con rối ngoan ngoãn.
Kỷ Bá Tể sẽ không mắc bẫy của bà.
Cửa bị đóng lại, Minh Ý lấy ra bản đồ thành Triều Dương vừa vẽ để nghiên cứu kỹ đường đi nước bước, đợi đến lúc hoàng hôn, La Kiêu Dương và những người khác cũng trở về.
“Thật phiền phức, rõ ràng có thể thắng, tại sao lại phải nhường.” Hắn tức giận ném áo choàng lên ghế, “Kỷ Bá Tể đang nghĩ gì vậy!”
Tần Thượng Vũ đi theo phía sau tiến vào, không nói gì về lúc thi đấu, mà nhanh chóng bước đến bên Minh Ý, nhìn bản đồ trên bàn của nàng: “Có thể đi được không?”