Nhập Thanh Vân

Chương 142: Sắc đẹp động lòng người




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Minh Ý nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta biết rõ đường đi, nhưng bây giờ chúng ta bị họ đề phòng nghiêm ngặt, thực sự rất khó để thoát ra, ít nhất Kỷ đại nhân không thể lặng lẽ rời đi.”

Người dân Triều Dương rõ ràng muốn giữ Kỷ Bá Tể lại, vừa kết thúc thi đấu đã có vài người đến, vội vã đưa hắn đi.

Tần Thượng Vũ rất lo lắng: “Nếu không có cách đưa hắn về, kết cục đợi ta cũng ảm đạm.”

Chuyện huyết mạch Triều Dương tuy ồn ào náo động, nhưng suy cho cùng Kỷ Bá Tể vẫn là lớn lên ở thành Mộ Tinh. Nguyên Sĩ Viện cũng đã bỏ nhiều tâm huyết bồi dưỡng hắn, cứ để người ta cướp như thế, không thể giải thích với Đại Tư được.

Hai người nói mấy câu này, cuối cùng La Kiêu Dương mới tỉnh táo khỏi sự tức giận vì thua cuộc: “Có ý gì? Chúng ta không thể đưa Kỷ Bá Tể về được à?”

“Một trân bảo hiếm có rơi vào tay ngươi, lại có chút liên quan đến gia đình ngươi, ngươi có dễ dàng nhường lại cho người khác không?” Minh Ý thở dài, “E rằng bây giờ người dân Triều Dương đang tìm mọi cách để trói buộc Kỷ đại nhân.”

Nàng nghĩ đúng, vừa kết thúc thi đấu Kỷ Bá Tể đã bị đưa đến nội điện, Minh Lễ lập tức ban thưởng cho hắn, việc chọn người kế vị là chuyện trọng đại, không thể quyết định nhanh chóng, nhưng nhìn thái độ đó, sau này nhất định sẽ trao cho hắn.

Ngôn tần được phép ngồi lại bên cạnh Đại Tư, trên mặt rạng rỡ niềm vui, Mạnh quý phi lại cau mày lạnh lùng, châm chọc nói: “Nuôi được hay không còn là chuyện khác.”

Đại Tư trừng mắt nhìn bà, Ngôn tần cũng cười: “Dưới trời này muôn người muôn vẻ đều vì lợi mà đến, cho dù ta và hắn có xa cách tình cảm mẫu tử, nhưng những gì thành Triều Dương có thể cho hắn, đủ để giữ hắn ở lại đây dốc sức vì Triều Dương. Quý phi nương nương đây là tức giận vì Ung Vương quá bình thường, không thể lên điện nhận thưởng ư?”

“Ai thèm những ban thưởng này.” Mạnh quý phi tức giận nói.

Đại Tư cau mặt: “Gần đây ngươi có phần ngang ngược quá đấy, không bằng về nơi ở của mình cấm túc nửa tháng.”

Mạnh quý phi hoảng hốt, vội vàng cúi người hành lễ: “Đại Tư bớt giận, thần thiếp cũng chỉ vì suy nghĩ cho Triều Dương.”

Người này lớn lên ở thành Mộ Tinh, lại kế thừa tính cách lạnh lùng vô tình của Ngôn tần, lỡ như đột nhiên phản bội… Sao có thể đem vị trí người thừa kế để lên đầu người này.

Đại Tư phất tay áo, không nhìn bà ta nữa, chỉ nói với Kỷ Bá Tể: “Chỗ ở của ngươi đang còn sửa sang, tạm thời ở Phương Hoa Trúc đi.”

Kỷ Bá Tể gật đầu, lại có chút khó xử: “Những người thành Mộ Tinh kia bao giờ đi?”

Đại Tư mỉm cười: “Phong cảnh thành Triều Dương của chúng ta rất đẹp, đặc biệt mời bọn họ ở lại thêm một thời gian, đợi đến sinh thần Ngôn tần xong rồi tiễn bọn họ về thành cũng không muộn.”

Khi nói những lời này, ông cố ý quan sát phản ứng của Kỷ Bá Tể, nhưng không thấy có gì khác thường, chỉ hơi ngượng ngùng, nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn cũng cúi đầu nhận lời.

Minh Lễ có thể hiểu được, trước đây hắn là người thành Mộ Tinh, đột nhiên trở về Triều Dương, khó có thể giải thích với những người thành Mộ Tinh, ở chung một chỗ cũng không thích hợp, vì vậy hắn nói: “Phương Hoa Trúc có chút nhỏ, cuộc thi đã kết thúc, sau này ta sẽ cho Tần sư trưởng và những người khác chuyển đến khách viện.”

Sắc mặt thả lỏng, Kỷ Bá Tể lộ vẻ vui mừng, lại do dự nói: “Có thể giữ Minh Ý lại không, nàng khá quen thuộc nơi này, lại thân thiết với ta.”

Vậy mà lại thân thiết với Minh Ý? Vài người trên sảnh đều hơi bất mãn, nhưng nghĩ lại, cũng tốt, hai người này ở chung một chỗ, càng tiện cho việc theo dõi và kiểm soát.

Vì vậy Đại Tư gật đầu, lại mỉm cười ban cho hắn bảy tám giai nhân.

Sau khi tan cuộc, Kỷ Bá Tể đến chỗ ở của Ngôn tần, đau đầu chỉ vào những người sau lưng: “Phương Hoa Trúc tổng cộng chỉ có mấy gian phòng, làm sao ở hết được.”

Ngôn tần liếc nhìn những cô nương đó, cười nói: “Phụ thân ngươi thiếu cân nhắc. Ta thay ngươi chọn một người cho ngươi mang về là được.” 

Nói xong đứng dậy, nâng cằm quét mấy người kia một vòng, tinh mắt loại bỏ những người thuộc gia tộc Mạnh thị, chỉ giữ lại một tâm phúc của bà.

“Con bé tên là Ngôn Sương, là người biết hầu hạ.” Ngôn tần nói: “Có chuyện gì cứ sai bảo nó.” 

Kỷ Bá Tể nhận lời.

So với thái độ lạnh nhạt trước đây, giờ đây hắn có thể nói là vô cùng ôn hòa hiểu chuyện. Ngôn tần vui mừng vì sự thay đổi này của hắn, nhưng cũng nghi ngờ, hắn thật lòng hay giả vờ?

Minh Ý một mình đợi ở Phương Hoa Trúc, đến khi chạng vạng, mở cửa liền thấy Kỷ Bá Tể dẫn theo một cô nương trở về.

“Nàng tên Ngôn Sương.” Kỷ Bá Tể cười khẽ giới thiệu với nàng, “Ngôn nương nương ban cho ta giai nhân, sau này sẽ ở đây với chúng ta.”

Minh Ý nhìn thoáng qua, cô nương này lớn lên mềm mại khả ái, xinh hơn hoa khôi Hoa Mãn Lầu trước đây hai phần, nhưng Kỷ Bá Tể lại không ôm nàng, ngược lại còn đứng cách nàng một bước.

Hiểu ý, Minh Ý mở cửa lớn, mỉm cười nói: “Mời vào.”

Tần sư trưởng và những người khác đã dọn đi, các phòng được phân chia lại, Kỷ Bá Tể cho Ngôn Sương ở nhĩ phòng¹, gần phòng mình nhất, Ngôn Sương vô cùng vui mừng, cười khấu đầu: “Nô tì nhất định sẽ hầu hạ tốt cho đại nhân!”

¹Phòng nhỏ bên cạnh phòng chính. 

Kỷ Bá Tể bảo nàng ngồi xuống, mỉm cười: “Thành Triều Dương quả là khác biệt, ngay cả các cô nương cũng đẹp hơn vài phần, không biết ngươi đã ở nội viện này bao lâu rồi?”

Hắn cười lên nụ cười ấy rạng ngời như ngọc thụ lắc lư, khiến Ngôn Sương tim đập loạn nhịp, đỏ mặt nói: “Nô tì mới vào nội viện được năm tháng.” 

Trên mặt lộ ra vẻ mặt thất vọng, Kỷ Bá Tể thở dài: “Vậy thì ta e rằng ngươi không giúp được ta rồi.” 

Nói xong, hắn định đứng dậy.

Ngôn Sương vội vàng lo lắng, túm lấy tay áo hắn nói: “Nô tì vào nội viện tuy không lâu, nhưng vẫn luôn ở bên cạnh Ngôn nương nương, chuyện người khác biết, nô tì nhất định đều biết, chẳng hay có thể giúp gì cho đại nhân?”

Vừa nghe vậy, hắn lại ngồi xuống lần nữa, mỉm cười nhìn nàng ta: “Ngươi cũng biết, ta chưa nhận tổ quy tông, Ngôn nương nương nay thất thế bị biếm, tương lai mỗi ngày e rằng không mấy yên ổn. Mạnh quý phi hôm nay mạo phạm ta, lại có mối thù cũ với Ngôn nương nương, ta muốn biết bố trí sắp xếp trong cung bà, có bao nhiêu cao thủ bên cạnh.”

Ngôn Sương trợn tròn mắt: “Cái này, Mạnh quý phi?”

Lúc nàng đến nương nương đã dặn dò, bảo nàng thử dò la thái độ của Kỷ đại nhân đối với Mạnh quý phi, nào ngờ nàng còn chưa nói gì, Kỷ đại nhân đã chủ động nhắc đến, trong lời nói còn có ý muốn thay nương nương trút giận.

Nàng rất muốn suy nghĩ thêm về tình huống này, nhưng người trước mặt bỗng nhiên tiến lại gần, mặt mày tuấn lãng sáng hực nhìn nàng ta, khiến tim nàng ta đập loạn nhịp, đầu óc không còn suy nghĩ được gì nữa: “Bố trí sắp xếp trong cung Mạnh quý phi, nương nương chúng ta là người rõ nhất, nhưng cao thủ bên cạnh bà ta thực sự lợi hại, đề phòng cũng nghiêm ngặt, nương nương khi còn làm Tư Hậu cũng không thể đụng đến, huống hồ gì bây giờ.”

“Ngươi thay ta đi xin Ngôn nương nương một bản đồ bố trí, thế nào?”

“Được, được.”

Ngôn Sương đứng dậy, vội vàng lao ra ngoài.

Minh Ý ở ngoài cửa sổ lắng nghe, tấm tắc lắc đầu.

Ngôn nương nương sai người này đến, chắc hẳn là nghe nói về danh tiếng phong lưu của Kỷ Bá Tả, muốn dùng nữ nhân để mê hoặc hắn. Nhưng bà không biết rằng, người này mê hoặc người khác mới lợi hại hơn.

Bất quá, nàng có chút thắc mắc, cho dù năm xưa người cứu hắn không phải là Mạnh quý phi, nhưng dù sao Mạnh quý phi cũng là người Mạnh gia, hắn sao có thể nhẫn tâm đối phó? 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.