Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Tuy nhiên khi trở về ngủ, Minh Ý cả đêm đều mơ thấy Kỷ Bá Tể bám chặt lấy cửa ôm gối nhìn nàng, những lọn tóc mai lòa xòa bị gió thổi phất lên khóe miệng, bị đôi môi mỏng kẹp lấy. Đôi mắt đen láy đầy mưu mô xảo quyệt lại ngập nước, hơi nhướng lên, vừa tuyệt sắc vừa đáng thương.
Sáng sớm hôm sau, La Kiêu Dương và những người khác đã bắt đầu tu tập trong đình viện. Bọn họ phát hiện những đấu sĩ bản địa ở thành Thương Tuyết không quá sợ hãi cái lạnh, dường như có một cổ nguyên lực đặc biệt lưu thông quanh cơ thể, vì vậy bọn họ muốn học cách điều khiển dòng nguyên lực đó, để sau này khi gặp môi trường lạnh giá như vậy, bọn họ sẽ không bị ảnh hưởng.
Minh Ý ngáp ngáp đẩy cửa ra, liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
“Minh cô nương chào buổi sáng.” La Kiêu Dương vừa nhìn thấy nàng liền cười, lập tức thu tay lại, chạy đi bưng cho nàng một mâm cơm nóng hổi, “Tần sư trưởng và Kỷ đại nhân đã đi rồi, Kỷ đại nhân đặc biệt dặn dò, giữ lại cho ngươi một chén cháo nóng này.”
Mùi cháo thơm nức, bên trong còn có tôm băm nhuyễn.
Minh Ý uống một ngụm, tâm trạng trở nên tốt hơn: “Ai nấu vậy?”
“Tần sư trưởng.” La Kiêu Dương nhìn quanh, nhỏ giọng nói với nàng, “Ta không ngờ ông ấy còn có tài này, còn dùng nguyên lực để nấu nữa, ngươi dậy muộn nên không thấy đâu, thật lợi hại.”
Quân tử xa nhà bếp, nhưng tu tập thì khác. Tần Thượng Vũ cũng không muốn nhận vàng suông, đành phải lấy ra tài nghệ gia truyền, đó là tay nghề mà ban đầu bị phu nhân lười biếng của ông ép buộc phải học.
Minh Ý uống hết cháo, liếm môi đi ra giếng rửa bát, Phàn Diệu vội vàng ngăn nàng lại: “Chúng ta có nhiệm vụ phải làm, những việc lặt vặt này đều phải dùng nguyên lực để hoàn thành.”
Thực tế, rửa bát thông thường sẽ tiết kiệm công sức hơn, nhưng Kỷ Bá Tể yêu cầu bọn họ thu tay lại, không được chạm vào nước và bát trong suốt quá trình, nhưng phải dùng nguyên lực để lấy nước từ giếng ra và rửa sạch bát.
Lúc đầu La Kiêu Dương tưởng hắn cố ý bắt bọn họ làm việc, không ngờ thử một lần mới phát hiện ra rằng động tác này, còn mệt mỏi hơn cả việc tu tập thông thường đánh cọc gỗ, nhưng có thể nâng cao độ chính xác của nguyên lực.
Vì vậy, chiếc bát trong tay Minh Ý đã bị cướp đi.
Dở khóc dở cười, nàng đi ra đình viện xem những cuốn sách bọn họ đặt trên mặt đất, trên đó ghi chép bí quyết sử dụng nguyên lực để giữ ấm của người dân thành Thương Tuyết.
Minh Ý giơ tay thử theo.
Độc trong cơ thể nàng đã được giải, nhưng kinh mạch vẫn còn hư hỏng nặng nề, trước khi vận hành nguyên lực cần phải dùng nguyên lực để vá lại những lỗ hổng trên kinh mạch, vì vậy động tác của nàng chậm hơn những người khác.
Nhưng sau khi vá lại, nàng lật tay một cái, nguyên lực toàn thân liền lưu thông, ngăn cách hoàn toàn hơi lạnh và gió lạnh bên ngoài.
La Kiêu Dương rửa chén bát trở về, bị nàng dọa đến suýt ngã nhào: “Này, ngươi, ngươi đã biết rồi sao?”
Minh Ý thu tay lại, lại cho bọn họ xem một lần nữa: “Này không khó.”
Phàn Diệu, Sở Hà: “…”
Bọn họ đã luyện hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa mò được đầu mối, điều này quả thật là quá đả kích.
La Kiêu Dương quay quanh nàng hai vòng, cuối cùng đành phải thừa nhận: “Hóa ra nữ tử không phải là không có thiên phú, mà chỉ là không có cơ hội tu tập.”
Khả năng lĩnh hội của nàng cao hơn bọn họ không chỉ một chút.
Minh Ý cười cười, lại làm mẫu cho bọn họ xem thêm hai lần nữa, La Kiêu Dương và những người khác đã hiểu rõ, cũng vận hành nguyên lực toàn thân theo sau.
Mấy người đang luyện hăng say, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một nhóm hộ vệ mặc hàn thiết khôi giáp đi vào, liếc nhìn một cái liền nhìn chằm chằm vào Minh Ý, phất tay ra lệnh cho người đưa nàng đi.
“Làm gì vậy?” La Kiêu Dương và những người khác tiến lên bảo vệ Minh Ý, “Ban ngày ban mặt, không có vương pháp sao?”
Lần đầu tiên gặp người nói chuyện như vậy, người dẫn đầu ngạc nhiên một chút, sau đó nghiêm túc hỏi: “Các ngươi là người ngoại thành?”
“Phải.”
“Đến từ thành trì nào, làm gì?”
“Đến từ thành Mộ Tinh, chỉ là đi ngang qua đây ngắm phong cảnh.” Minh Ý nói.
Người dẫn đầu vẫy tay ra lệnh cho mọi người rút lui, lại nhìn Minh Ý một cái: “Nữ tử chớ nên đi lại tùy ý bên ngoài.”
Nói xong, một nhóm người lại ồ ạt rút lui.
Minh Ý sắc mặt bình thường, nhưng Phàn Diệu lại không hiểu nổi, đóng cửa lại sau đó lẩm bẩm: “Nữ tử đắc tội bọn họ?”
“Thành Thương Tuyết do điều kiện thời tiết, nên phong tục mạnh được yếu thua rất nghiêm trọng. Nữ tử bị xem là trời sinh kẻ yếu, chỉ có tác dụng sinh sản, do đó mỗi năm thành Thương Tuyết đều thu nạp nữ tử đủ tuổi từ các hộ gia đình, đưa đến nơi tập trung sinh sản.” Minh Ý nói.
La Kiêu Dương nghe mà cau mày: “Cái gì gọi là tập trung sinh sản?”
“Từ tông thân nội viện, đến bình dân, tất cả nữ tử đều như hàng hóa bị bọn họ thay nhau hưởng dụng, cho đến khi mang thai, mới được vinh dự vào Mẫu Tử Viện dưỡng thai. Hài tử sinh ra, chỉ cần nguyên lực cường thịnh, bất kể huyết mạch ra sao, đều sẽ được đưa vào nội viện giáo dưỡng.”
“Còn những đứa trẻ bình thường, hoặc là nữ tử, sẽ được trả lại cho nhà mẹ đẻ của mẫu thân, được họ xem như đời sau mà nuôi dưỡng.”
Đây là cách sinh tồn đặc biệt của thành Thương Tuyết, cũng là cách mà Minh Ý căm ghét nhất, do đó mỗi năm gặp người thành Thương Tuyết, nàng ra tay đều không nương tay.
“Ta vốn tưởng rằng nữ tử ở Mộ Tinh chúng ta đã đủ thấp hèn rồi, không ngờ nơi đây còn có nữ tử bị xem như hàng hóa.” Sở Hà nhìn Minh Ý một cái, “Nếu là nữ tử bình thường thì còn đỡ, nếu lại xuất hiện thêm một người giống Minh cô nương, chẳng phải đáng tiếc sao?”
Minh Ý nhướng mày: “Cái gì gọi là nữ tử bình thường thì còn đỡ?”
Sở Hà khựng lại, không hiểu ý.
“Nữ tử bình thường cũng là con người, cho dù không có nguyên lực, bọn họ cũng biết cày ruộng dệt vải, cũng là một phần của xã tắc, thiếu các nàng, thành trì chỉ càng ngày càng tồi tệ.”
Ban đầu nàng không muốn nói nhiều, nhưng mấy người này sau này còn phải đồng hành, Minh Ý không muốn có khúc mắc, bèn nói thẳng: “Lý do thành Thương Tuyết đi đến bước tập trung sinh sản này, chỉ bởi vì coi rẻ phụ nữ, nhà nào cũng đều không muốn sinh nữ tử ra để chịu tra tấn này, bé gái sinh ra đa phần bị chết chìm. Ngày qua ngày, nữ tử trưởng thành ít đến mức không đủ để mỗi nhà đón dâu, vì vậy mới để quan phủ ra mặt, cường đoạt dân nữ.”
“Có người có thiên phú như ta đương nhiên là quý giá, nhưng chính vì bọn họ không cho bất kỳ nữ tử nào có cơ hội làm người, nên cho dù thành Thương Tuyết có bé gái nào trời sinh hồng mạch, cũng sớm chết bên bờ suối rồi. Do đó, nữ tử bình thường không có đường sống, nữ tử như ta cũng không có đường sống.”
Sở Hà suy nghĩ nghiêm túc một hồi, dường như đúng vậy, tập tục của sáu thành trì vốn như vậy.
Tuy nhiên, bọn họ không có khả năng thay đổi, cũng không muốn thay đổi, dù sao cũng không liên quan nhiều đến bọn họ.
Minh Ý cũng không mong đợi gì, chỉ nói rõ những lời này, thấy bọn họ không phản đối, sắc mặt liền trở nên dịu dàng, hòa nhã: “Để tránh phiền phức, từ nay ta sẽ mặc nam trang, các ngươi gọi ta là Minh Ý là được.”
“Được rồi, Minh Ý.”
Gật gật đầu, nàng đứng dậy trở về phòng thay đồ, búi tóc đi ra ngoài, lên phố mua khuôn đúc của chú khí.
Hôm nay là ngày bắt giữ người ở thành Thương Tuyết, khắp nơi đều là những nam tử háo hức xem náo nhiệt, Minh Ý xuyên qua đám đông, đang muốn vào một cửa hàng, bỗng nhiên bị một bàn tay nhỏ bé túm lấy vạt áo.
Nàng quay đầu lại, thấy một đứa nhỏ mềm mềm, khoảng mười ba tuổi, một tay véo lấy búi tóc không có dây buộc của mình, một tay túm lấy nàng, ngước nhìn nàng một cách tủi thân.
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Phim “Ngày Mai Cũng Muốn Gặp Anh, nhân vật Liêm Ca Dao do Lư Dục Hiểu diễn làm nghề nghiệp gì? (13 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)