Nhập Thanh Vân

Chương 148: Ngươi rất tốt, ta không xứng




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Minh Ý vốn dĩ muốn tự mình mua, nhưng người này đã móc tiền trước, vậy nàng cũng không khách khí, theo bảng hiệu bán hàng, tìm đến nơi ở của chủ nhà, mặc cả qua lại một hồi, cuối cùng mua được với giá mười chín lạng vàng.

Vẻ mặt thành thạo của nàng khiến Tần Thượng Vũ và những người khác ngây người, Kỷ Bá Tể hai mắt đắc ý mỉm cười, còn có chút vẻ tự hào.

“Tiết kiệm được một lạng vàng, có thể nếm thử món ăn ngon nhất thành Thương Tuyết.” Minh Ý vuốt ve vàng, vui vẻ dẫn bọn họ vào nhà.

Cái viện này nằm cách bến tàu không xa, dù người thành Triều Dương có truy đến, bọn họ cũng có thể rời đi ngay lập tức, với lại giá cả cũng rẻ, mua lại cũng không quá đau lòng.

Tần Thượng Vũ lại là người đầu tiên tìm thanh điểu truyền tin về thành Mộ Tinh, thỉnh cầu chi viện tiền tài, nhưng thư tín này đi lại, lại tính thời gian chậm trễ trên đường vận chuyển tiền bạc, ít nhất cũng phải nửa tháng sau.

Nửa tháng này sống như thế nào? Tần Thượng Vũ cau mày lo lắng.

Tuy nhiên, Minh Ý không lộ ra nửa điểm buồn rầu nào, trước tiên dẫn mọi người đi thử món ngon, sau đó lại cùng bọn họ đến chợ mua thêm y thường chăn màn, La Kiêu Dương đi theo sau nàng, chỉ thấy nàng một đường hào phóng vung tay ném tiền ra ngoài, chiếc túi phồng phồng kia vẫn không hề vơi đi.

Mua xong một khối nhuyễn thiết lớn, hắn cuối cùng cũng nhịn không được mở lời hỏi: “Ngươi mang theo bao nhiêu thứ phàm tục… Không, bao nhiêu vàng trên người vậy?”

Minh Ý quay đầu nhướn mày, lắc đầu nói: “Đủ để ta đi đâu cũng không đói.”

Số bối tệ kiếm được trước đây đều được đổi thành vàng dễ mang theo, trong túi chỉ là một phần nhỏ.

Đấu sĩ đều thanh cao không dính líu đến thế tục, bọn họ có thể mang theo nhiều thần khí, cũng có thể mang theo những thứ tô điểm cho phong cách, nhưng hầu như không ai mang theo vàng trên người, trước đây La Kiêu Dương cũng cảm thấy, đấu sĩ mang theo vàng trên người là vô tích sự, quá coi trọng tiền tài, khó có thể thành công.

Tuy nhiên, khi bọn họ không xu dính túi đi trên đường, nhìn Minh Ý và Kỷ Bá Tể phía trước muốn mua gì thì mua, La Kiêu Dương lại thấy, mang theo vàng bên người cũng là một thói quen tốt.

Mặc dù hai người này sẽ không để bọn họ đói rét, nhưng cảm giác ngửa tay xin tiền người khác quả thật không dễ chịu, ngay cả Tần Thượng Vũ cũng có chút lúng túng, không biết phải làm gì.

Kỷ Bá Tể vừa đi vừa quay đầu nhìn bọn họ một cái, không nói gì.

Đợi đến khi mua sắm xong trở về trạch viện, Minh Ý đi dọn dẹp đồ đạc, hắn liền kéo những người này ra góc khuất, nghiêm mặt nói: “Để mọi người ở nơi trời đông giá rét này cũng không sao nhãng việc tu tập, sau này ta sẽ đưa ra một bảng thời gian tu tập của đấu sĩ thượng đẳng, nếu không thể hoàn thành, chỉ có thể ăn ở trong viện này, nếu có thể hoàn thành thêm một số hạng mục tu tập khó khăn, sư phụ sẽ thưởng cho mọi người.”

Kỷ Bá Tể đặt một túi vàng vào tay Tần Thượng Vũ, tiện thể nói: “Sư phụ còn thiếu gì cũng có thể tự mua sắm, nhưng không được nuông chiều bọn họ, nếu không bọn họ ở đây chơi bời một tháng, mọi nỗ lực trước đây của chúng ta đều đổ sông đổ bể.”

Sắc mặt Kỷ Bá Tể nghiêm túc, giọng điệu cũng lạnh lùng, nhưng La Kiêu Dương vẫn nghe ra được ý tốt trong đó. La Kiêu Dương là một người nóng tính, lập tức cúi đầu chào Kỷ Bá Tể: “Cảm ơn Kỷ đại nhân đã chiếu cố!”

Phàn Diệu và Sở Hà thấy vậy cũng cúi đầu chào theo, khiến Kỷ Bá Tể có chút bối rối, quay mặt đi nói: “Ta cũng chỉ vì lo cho thành Mộ Tinh.”

Mấy người nhìn nhau, đều bật cười. La Kiêu Dương nói: “Lúc đầu ta còn tưởng đại nhân là người kiêu căng tự mãn với nguyên lực của mình, sau này mới phát hiện đại nhân là người tốt, chỉ là vẫn thường miệng dao găm tâm đậu hủ.”

Kỷ Bá Tể có thể chịu đựng nghi ngờ của bất kỳ ai, nhưng không thể chịu được việc bị người khác khen ngợi trực tiếp như vậy, không biết nên nhìn vào đâu, chỉ có thể trốn chạy như thể nói: “Ta đi giúp Minh Ý trải giường trước.”

Ngay lập tức, hắn biến mất khỏi hành lang.

Tần Thượng Vũ nhìn bóng lưng của Kỷ Bá Tể, hiền hậu mỉm cười.

Lúc đầu còn lo lắng sát khí của hắn quá mạnh, sẽ sa vào tà đạo. Xem ra, hài tử này vẫn có thể cứu được.

Đặc biệt là khi ở bên Minh Ý.

Minh Ý đang dọn dẹp sương phòng, bỗng thấy Kỷ Bá Tể vẻ mặt ngượng ngùng bước vào, đi đến bàn rót một ngụm trà ực xuống. 

“Sao vậy?” Nàng nhướng mày hỏi.

“Không sao.” Kỷ Bá Tể định thần lại, sau đó đánh giá gian phòng này một chút, cau mày nói: “Nơi này hẻo lánh, nhà cửa cũng dột nát, ban đêm gió lớn, ngươi dám ngủ một mình không?”

Minh Ý gật đầu một cách đương nhiên: “Hoàn cảnh gian khổ nào ta cũng đã từng trải qua và từng ở, có gì mà không dám ngủ.”

“Nhưng ta không dám.” Hắn cau mày, trong đôi mắt đen kịt hiện rõ vẻ khó xử.

Minh Ý: ?

Đường đường đấu sĩ thượng đẳng, nguyên lực màu đen, ở đây lại không dám ngủ một mình?

Nàng cười giả vờ: “Đại nhân xin tự trọng.”

“Không phải, ngươi nghe ta nói, ta không muốn ở cùng ngươi, chỉ là nơi này xa lạ, nửa đêm lỡ gặp phải kẻ trộm…”

Minh Ý giơ tay cắt ngang lời hắn: “Được rồi, ta hiểu.”

Mắt Kỷ Bá Tể sáng lên khi nhìn nàng.

—— Sau đó vào buổi tối phân phòng, hắn bị phân vào ở cùng La Kiêu Dương và Phàn Diệu, ba người một gian phòng lớn, hai chiếc giường, La Kiêu Dương và Phàn Diệu ngủ chung một giường, hắn ngủ một giường.

La Kiêu Dương rất xúc động: “Ngươi cũng nguyện ý thân thiết với chúng ta rồi ư, còn tưởng ngươi nhất định phải đi năn nỉ ngủ cùng Minh cô nương chứ.”

Kỷ Bá Tể: “…”

Minh Ý dọn dẹp xong phòng cho Tần Thượng Vũ và Sở Hà, ra ngoài liền thấy Kỷ Bá Tể ôm gối của mình, đứng trước cửa khẽ mím môi nhìn nàng.

“Đại nhân thích căn phòng này hơn?” Nàng cười hỏi.

“Ngươi không muốn ngủ cùng ta.” Hắn bĩu môi.

Còn cần phải nói lại điều hiển nhiên như vậy sao?

Hít một hơi thật sâu, Minh Ý kéo hắn sang một bên, nghiêm mặt nói: “Đại nhân và ta đã từng có một đoạn tình cảm, nhưng điều đó đã qua rồi, giờ đây ta không phải thiếp thất của đại nhân, cũng không phải nha hoàn của đại nhân, tối đa chỉ là nợ đại nhân, chúng ta không thân thiết đến vậy.”

“Ngươi và ta địa vị ngang nhau.” Hắn gật đầu, lại nhìn vào mắt nàng, “Địa vị ngang nhau thì sẽ không còn động lòng với ta nữa sao?”

“Đại nhân.” Minh Ý vỗ vai hắn, thở dài, “Ngài rất tốt, là ta không xứng.”

Khóe miệng Kỷ Bá Tể co giật dữ dội.

Chẳng phải đây là câu nói hắn thường dùng để từ chối những người nữ nhân phiền phức hay sao, nàng học được ở đâu vậy?

Những năm qua Kỷ Bá Tể rất thường nói câu này, và rất thích thú khi nhìn vẻ mặt đau khổ của người khác. Giờ đây nghe câu nói này từ miệng Minh Ý, quả thật là… Trăm mối ngổn ngang.

Hóa ra trên đời này quả có luật nhân quả báo ứng.

“Ngươi xứng đáng, chỉ là ngươi không để tâm đến.” Nghẹn họng một lúc, Kỷ Bá Tể thở ra, “Không sao, là ta sai trước, ta sẽ nghĩ cách chuộc lỗi.”

Nói xong, hắn ôm gối của mình trong tay, bước từng bước một quay trở về phòng mình, trước khi vào cửa còn nhìn nàng một cái, như đang chờ nàng mở lời níu kéo.

Minh Ý quay đầu bỏ đi, vừa đi vừa mắng, thủ đoạn của tên này thật là hoa hòe loè loẹt, một người mạnh mẽ như vậy mà còn giả bộ đáng thương với nàng, đẹp mắt/xinh đẹp thì sao chứ? Nàng mới không mắc lừa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.