Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Ông ta vừa thốt ra lời này, những người bên cạnh đều cảm thấy kinh ngạc.
Kỷ Bá Tể bây giờ thậm chí còn không phải là người thừa kế, cho dù nguyên lực có mạnh mẽ, thì nói lời này cũng quá sớm rồi, nếu truyền đến tai Đại Tư thành Mộ Tinh, e rằng sẽ gây ra rắc rối.
Minh Ý theo bản năng nhìn sang Tần Thượng Vũ, lại phát hiện phản ứng của ông giống với nàng, trên mặt không có gì khác thường, chỉ cau mày nhìn La Kiêu Dương và những người khác, sợ về sau bọn họ sẽ lỡ lời.
Thoáng yên tâm, nàng một lần nữa nhìn về phía Kỷ Bá Tể.
Người thiếu niên đã nhược quán, tuổi trẻ khí thịnh, kiêu căng ngạo mạn, nhưng có lẽ do từ nhỏ đã trải qua quá nhiều, Kỷ Bá Tể tỏ ra rất bình tĩnh, hoàn toàn không vì lời nói của Đại Tư thành Thương Tuyết mà vẻ mặt thay đổi, chỉ ưu nhã mà ngồi ở đối diện, thậm chí còn mỉm cười đưa tay rót trà cho Đại Tư.
“Cảm ơn Tư thượng đã coi trọng, thế nhưng mà bỏ qua không bàn về các vị vương gia Mộ Tinh, nói thẳng đợi tại hạ kế vị.”
Đại Tư thành Thương Tuyết tỏ ra như lẽ đương nhiên: “Nguyên lực của ngươi là số một Mộ Tinh, thậm chí còn là tài năng xuất chúng trong Lục thành. Thế đạo này luôn luôn là kẻ mạnh làm vua, Mộ Tinh không phải ngươi kế vị thì ai kế vị.”
Hơn nữa, tin tức về Đại Tư thành Mộ Tinh nhiều lần ốm đau truyền ra, ngày hắn kế vị có lẽ không còn xa.
Chỉ luận mạnh yếu, không luận xuất thân, đây thực sự là cách suy nghĩ quen thuộc của người Thương Tuyết, Kỷ Bá Tể cũng lười tranh cãi với ông ta về vấn đề này, chỉ rót nửa chén trà, sau đó thu tay lại: “Điều kiện này ta có thể đáp ứng Tư thượng, chỉ là, mở một bến phà đại diện cho điều gì không cần ta nhiều lời, điều kiện tương ứng mà Tư thượng đưa cho ta, cũng chỉ là để chúng ta ở đây ăn ngon uống ngon có chỗ huấn luyện?”
Giao dịch chú trọng bình đẳng, giao dịch không bình đẳng sẽ có tai hoạ tiềm ẩn.
Thành Thương Tuyết thiện thương(*), Đại Tư đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, ông ra trầm ngâm một hồi, nhấp một ngụm trà rồi nói: “Ta có một nữ nhi, kiều nhược thủy tiên dung nhan xuất chúng. Nghe nói Kỷ đại nhân rất là phong nhã yêu mỹ nhân, nếu có thể lấy nó làm thê, các điều kiện khác chúng ta đều dễ bàn.”
(*): ý nghĩa giống như thiện chiến, nói về kinh doanh mua bán.
Công chúa ruột thịt hiển nhiên không cần phải tập trung sinh sản, Đại Tư thành Thương Tuyết đã mở lời như vậy, nghĩa là có ý định giúp đỡ hắn kế vị.
Kỷ Bá Tể định mở miệng từ chối, nhưng hắn dừng lại một chút, trước tiên nhìn sang bên cạnh.
Minh Ý sẽ nghĩ gì đây, nếu hắn lấy nữ nhân khác làm thê?
Chỉ cần nàng lộ ra một chút, dù chỉ là đầu móng tay, hắn liền thắng.
Tuy nhiên, khi nhìn lại, Minh Ý đang ngáp.
Chắc chắn nàng đã nghe thấy lời nói của Đại Tư Thương Tuyết, nhưng không để tâm đến, vẻ mặt thoải mái, ánh mắt lười biếng, thậm chí vì ngáp quá lớn, cằm có hơi trẹo, quay người sang một góc nhe răng trợn mắt điều chỉnh.
Khóe miệng Kỷ Bá Tể giật giật.
Hắn quay đầu lại, nghiêm túc nói với Đại Tư Thương Tuyết: “Ta đã có người thương, nàng muốn ta trong đời này chỉ được yêu một mình nàng. Để được ở bên nàng mãi mãi, e rằng ta không có phúc lấy công chúa, mong Đại Tư thông cảm.”
Lời này vừa nói ra, La Kiêu Dương và những người khác liền đồng loạt nhìn sang Minh Ý.
Cằm Minh Ý vẫn chưa ngay khớp, bỗng nhiên thấy mọi ánh nhìn tập trung vào mình, vội vàng thu lại biểu cảm dữ tợn, sau đó mới nhận ra Kỷ Bá Tể đã nói gì.
Trong lòng hơi hơi rung động, nàng mím môi, giả vờ không nghe thấy.
Lúc nào yêu cầu hắn vậy, nàng chỉ nói về mong muốn của mình đối với một nửa kia, hắn tự mình lao vào làm gì.
Công chúa thành Thương Tuyết thật tốt biết bao, mang theo cả thành Thương Tuyết làm hậu thuẫn cho hắn, bên cạnh hắn thêm một nữ nhân cũng không sao, kẻ ngốc cũng biết phải làm gì với mua bán này.
Đại Tư thanh Thương Tuyết cũng nhíu mày: “Kỷ đại nhân thay đổi rồi sao? Ta nhớ trước đây có thương nhân Mộ Tinh đến Thương Tuyết của chúng ta mua mỹ nhân, giá cả rất cao. Khi uống rượu nói chuyện phiếm, đều là người Kỷ đại nhân thích.”
Suýt nữa không cầm vững chung trà trong tay, Kỷ Bá Tể khẽ ho một tiếng, liếc nhìn Minh Ý: “Ngài có lẽ nhớ nhầm, loại tiểu thương nhân này, làm sao có thể nói lời thật.”
“Không nói bậy đâu, nữ tử Thương Tuyết của chúng ta vốn ít, thường không bán, nhưng người đó trả giá rất cao, mua bán cũng vui vẻ. Sau đó ta đặc biệt cử người đi điều tra lai lịch của hắn, hắn là người thuộc nội viện Mộ Tinh của các ngươi, hơn nữa say rượu nói lời thật mà, hắn nói rằng biệt viện của ngươi mỗi tháng phải nhập ba bốn mỹ nhân…”
“Tư thượng.” Kỷ Bá Tể lau mặt, “Chúng ta nói chuyện khác đi?”
Đại Tư thành Thương Tuyết hậu tri hậu giác nhìn sang Minh Ý mặc nam trang bên cạnh, rồi bừng tỉnh: “Nữ nhân ngán ngẩm rồi sao? Vậy nam nhân cũng được, ta có một nhi tử…”
“Điều kiện mở bến phà ta có thể đáp ứng, còn về việc sau này nên cho Mộ Tinh chúng ta cái gì, còn phải xin Đại Tư suy nghĩ cẩn thận.” Kỷ Bá Tể đứng dậy chắp tay, “Giờ đã muộn rồi, nếu trễ hơn nữa bên ngoài lại có bão tuyết, e rằng đi lại khó khăn, xin Tư thượng hãy về đi.”
Đáp ứng thật nhanh gọn lẹ, Đại Tư thành Thương Tuyết rất vui vẻ, dù bị hạ lệnh đuổi khách cũng không cảm thấy bị mạo phạm, chỉ tháo miếng ngọc bội trên người xuống, trao đổi với Kỷ Bá Tể: “Một lời đã định.”
“Một lời đã định.” Hắn cúi chấp tay mời, đưa người ra khỏi tiểu viện.
Bên ngoài xe thú vừa đi, Kỷ Bá Tể lập tức quay đầu lại, nhưng chỉ thấy La Kiêu Dương và những người khác đi theo sau, Minh Ý không thấy đâu.
Cảm thấy lạnh sống lưng, hắn vội vã bước về phía phòng của nàng, đầu óc chỉ nghĩ đến cách nào để thoái thác chuyện hoang đường trước đó.
Nhưng khi vào cửa, hắn thấy nàng không hề tức giận mà đang chăm sóc Phục Linh có chút phong hàn.
Bàn chân khựng lại ở cửa, hắn thở dài, dựa vào cửa cười: “Nàng cái người này, trong lòng toàn là đá à?”
Minh Ý quay đầu lại nhìn hắn một cái, ngơ ngác: “Sao vậy?”
“Nàng không nhận ra ta có gì khác sao?” Hắn bước vào cửa, đứng trước mặt nàng.
Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, gật đầu: “Cường tráng hơn một chút, thành quả tu tập gần đây không tệ.”
“Không phải nói cái này.” Kỷ Bá Tể bực bội, “Ta hỏi nàng, trước đây ta có phải là người không nữ sắc không vui không?”
“Phải.” Minh Ý quay người đi gấp y thường thay cho Phục Linh.
Kỷ Bá Tể lại vòng qua trước mặt Minh Y: “Vậy hiện tại ta ngoại trừ nàng, bên cạnh cũng đâu có cô nương nào đúng không? Ở thành Mộ Tinh bọn họ tặng ta, ở thành Thương Tuyết bọn họ cũng tặng ta, nhưng ta không chạm vào ai cả.”
Minh Ý ngước mắt lên: “Đại nhân muốn nói cái gì?”
“Ta muốn nói.” Hắn lúng túng mở lời, “Nếu ta không cần ai khác, chỉ cần nàng, nàng có thể suy xét lại không?”
Đầu ngón tay đang nhặt quần áo, Minh Ý ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ: “Ta không dịu dàng.”
“Ta biết.” Hắn khẽ cười, “Dọc đường này ta cũng đã thấy nàng giết người không ít.”
“Ta có sẹo trên người.” Nàng chỉ vào, “Những vết thương dọc đường này đều chưa bôi thuốc, vết thương đã không thể lành lại.”
“Ta biết, ta cũng có.” Hắn giơ tay lên, “Kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng ghét bỏ ai.”
“Ta cũng không phải là nữ tử an phận thủ thường.” Nàng nhướng mày, “Không thể giặt giũ nấu nướng, giúp chồng dạy con.”
“Nếu thích như vậy, ta cũng không tìm nàng.” Hắn lắc đầu, “Nữ tử như vậy đầy rẫy ở Thanh Vân Giới.”
Trầm mặc mà nhìn hắn lúc lâu, Minh Ý nghiêng đầu: “Đại nhân là cảm thấy ta khó khuất phục nên nảy sinh tâm lý tranh đua, hay thực sự muốn cùng ta sống quãng đời còn lại?”