Nhập Thanh Vân

Chương 152: Ngươi muốn gì, ta đều cho ngươi




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Minh Ý từng nhìn thấy ánh mắt của Tu Vân dành cho Trịnh Triều, là ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, mang theo sự khát khao và ấm áp, hoàn toàn khác với ánh mắt Kỷ Bá Tể nhìn nàng.

Nàng không biết khi thích một người thì có bao nhiêu kiểu nhìn, nhưng cảm giác mà người trước mặt mang lại cho nàng có chút không đúng lắm. Hắn quá bình tĩnh, tuy đôi mắt khá xinh đẹp, ánh mắt cũng xem như dịu dàng, nhưng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

“Sao ngươi lại nghĩ như vậy?” Nghe lời nàng nói, hắn cúi mắt, vẻ mặt vô cùng tủi thân: “Lâu như vậy rồi, nàng còn không hiểu con người ta là như thế nào sao?”

Chính vì có chút hiểu biết nên mới không dám tin tưởng hắn một cách dễ dàng.

Minh Ý ngoài cười nhưng trong không cười, quay người tiếp tục thu xếp y thường: “Nơi này cũng chẳng phải là nơi an ninh tuyệt đối, đại nhân vẫn là nên suy nghĩ chuyện chính sự trước đi, những chuyện vụn vặt này không cần phải bận tâm.”

Muốn cùng nàng nối lại tình xưa, sao lại trở thành chuyện vụn vặt.

Kỷ Bá Tể thở dài một tiếng, thuận tay giúp nàng thu xếp chăn màn trải giường đang chất đống bên cạnh, sau đó bước ra khỏi phòng.

Minh Ý không ngẩng đầu lên, xếp từng bộ y thường chất lên thành ngọn núi nhỏ.

Rồi nàng ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần.

Nếu hắn chỉ cần một mình nàng… Làm sao hắn có thể chỉ cần một mình nàng, bỏ qua mọi cám dỗ trên đời này, chỉ riêng việc hắn tinh lực dồi dào, cũng không phải là chuyện một mình nàng có thể ứng phó.

Tuy nhiên, trong những ngày tiếp theo, Kỷ Bá Tể thực sự như biến thành một người khác, không ít người ở thành Thương Tuyết nghe tin tìm đến nịnh hót hắn, cũng có vài mỹ nhân khiến Minh Ý động lòng, nhưng hắn thậm chí không thèm nhìn thêm một cái, sớm đi tập huấn, trên đường về viện tử vào buổi tối, còn kéo nàng đi ăn hoành thánh ven đường.

Mấy hài tử bọn họ chăm sóc không xuể, Kỷ Bá Tể cũng không tuyển thêm nha hoàn trẻ tuổi, hắn tuyển đến đều là lão ma ma năm mươi sáu mươi tuổi. Hơn nữa mấy hài tử sắp trưởng thành này hắn cũng không giữ bên mình sai khiến, toàn bộ giao cho nàng.

Theo lời La Kiêu Dương thì: “Gần đây trên bàn ăn canh gà toàn là canh gà trống.” 

Minh Ý ngoảnh mặt làm thinh, cho rằng hắn có thể chỉ đang làm bộ làm tịch trong thời gian này, nhưng chớp mắt đã đến tháng mười, Kỷ Bá Tể vẫn một lòng tu tập, không hề dính líu đến nữ sắc.

Như vậy cũng có chỗ tốt khác, đó là bọn họ nhanh chóng ăn nhịp với nhau. Nếu nói đội ngũ lỏng lẻo của bọn họ trước đây chỉ có năm phần sức mạnh, thì bây giờ Minh Ý cảm thấy đã có chín phần, ít nhất việc đánh bại đội ngũ thành Triều Dương không phải là chuyện khó khăn.

Đại hội Lục Thành vào cuối năm sắp đến, mỗi thành trì đều khẩn trương, Đại Tư thành Mộ Tinh cũng vội vã triệu tập bọn họ trở về.

Vào ngày trước khi trở về, Kỷ Bá Tể cố ý đánh thức Minh Ý từ sáng sớm.

Minh Ý lạnh đến run người, hắn quấn lấy nàng bằng tấm nỉ da hổ lớn, ôm nàng lên nóc nhà.

Nóc nhà này rất cao, nhìn xuống dưới, dù là nhà cửa hay cây cối, tất cả đều phủ một lớp áo bông trắng xóa. Người dân thành Thương Tuyết dậy sớm buôn bán sẽ thắp đuốc trước cửa, xung quanh ánh lửa đỏ rực rỡ nối tiếp nhau sáng lên, soi sáng bầu trời và mặt đất trắng xóa, tạo nên một khung cảnh vô cùng độc đáo.

Minh Ý tỉnh táo lại, không khỏi “Ồ” một tiếng.

Kỷ Bá Tể mỉm cười: “Trở về thành Mộ Tinh sẽ không có cảnh đẹp như vậy đâu, ngày nào nàng cũng dậy muộn, trước khi đi cũng nên ngắm nhìn một chút mới phải.”

Cũng khá là chu đáo. 

Hít hít mũi quấn chặt tấm nỉ, Minh Ý nhìn về phía đình viện, sáu hài tử bọn họ nhận nuôi đã dậy, đang tất bật quét dọn tuyết.

“Trên xe thú phi độ sẽ có chỗ cho bọn họ.” Kỷ Bá Tể nhìn nàng một cái, “Biết nàng đang nghĩ gì, sau khi trở về thành Mộ Tinh, ta sẽ giao bọn họ cho nàng bố trí ổn thoả.”

Mắt hơi hơi sáng lên, Minh Ý cúi mắt che giấu vẻ vui mừng: “Vậy, xin đa tạ đại nhân.”

“Có bao giờ nghĩ đến việc cứu thêm nhiều người hơn không?” Hắn đột nhiên hỏi nàng.

Minh Ý cười khổ: “Nghĩ thì có ích gì, phong tục của Thanh Vân Giới này đã hình thành hơn trăm năm, há phải một nữ nhân như ta có thể thay đổi được.”

“Nàng muốn là được.” Vỗ vỗ tuyết trên vai, hắn bế nàng phi xuống mái hiên, đôi mắt đen láy nhìn về phía trước: “Chỉ cần là thứ nàng muốn, ta đều sẽ mang đến cho nàng.”

Minh Ý ngẩn ngơ nhìn góc nghiêng của hắn.

Ai có thể không động lòng trước một người lớn lên phong thần tuấn lãng, có tiền còn hào phóng với nàng, thậm chí còn đáp ứng mọi yêu cầu của nàng chứ? Điều này thực sự quá khó khăn, lòng người đều bằng thịt cả mà.

Nhưng mà, trái tim vừa nhảy lên, nàng đã cố gắng đè nén nó xuống.

Đấu sĩ thượng đẳng chiến đấu, có khi là xem ai ra tay trước, ra tay trước liền sẽ lộ ra sơ hở, bị đối phương tìm ra cách đánh bại. Cảm tình cũng giống như đấu thuật, ai toàn tâm toàn ý trước, ai mặc cho người xâu xé.

Nàng và Kỷ Bá Tể đều hiểu điều này, vì vậy nàng không tin Kỷ Bá Tể thực sự thích nàng như hắn thể hiện.

Nhưng mà, hắn dường như thực sự quan tâm để ý đến nàng.

Sắp trở về thành Mộ Tinh, mọi người khuân vác đồ đạc lên xe, hắn đứng bên cạnh xe nói chuyện với Tần Thượng Vũ, liếc mắt thấy nàng đang bước lên xe bằng chiếc ghế đẩu thấp, hắn không quay đầu lại, vừa tiếp tục nói chuyện với sư phụ, vừa đưa tay ra đỡ cho nàng khỏi va vào mép cửa dễ đụng đầu.

Khi trán va vào lòng bàn tay hắn, Minh Ý rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực mà không thể kìm nén được.

Hít thở sâu, nàng ngồi vào trong xe, lấy tay quạt cho mình.

La Kiêu Dương sắp xếp ổn thỏa cho mấy hài tử, quay đầu nhìn dáng vẻ của nàng, không khỏi quan tâm: “Chưa ra khỏi lãnh thổ Thương Tuyết mà ngươi đã nóng thành thế này à?”

“Không có.” Minh Ý hàm hồ nói, “Phải đi về rồi, có chút kích động.”

“Phải rồi, tính ra chúng ta rời khỏi thành Mộ Tinh cũng gần nửa năm rồi.” La Kiêu Dương thở dài, rồi lại cười, “Về thôi, về rồi nhất định ta sẽ học theo ngươi và Bá Tể, đem hết vàng bạc cất trên người!”

Minh Ý mỉm cười, vừa quay đầu đã thấy Kỷ Bá Tể mở cửa bước lên xe, đôi mắt đen láy vừa vặn đối diện với nàng.

Bất động thanh sắc mà dời ánh mắt đi, Minh Ý nhấp một ngụm trà, nhìn những đám mây ngoài cửa sổ lăn tăn trôi.

“Đại Tư thành Thương Tuyết ngay thẳng, không bắt Bá Tể ký kết giao ước.” Tần Thượng Vũ thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống. “Tư thượng của chúng ta tính tình đa nghi, nếu biết chuyện, không tránh khỏi việc chịu tội.”

“Sư trưởng cứ yên tâm, chúng ta đều là người một nhà, ai cũng sẽ không bán đứng hắn.” Sở Hà cười, “Đi một chuyến này, chúng ta cũng thân thiết với Bá Tể hơn nhiều, sau này mọi người đều là huynh đệ, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn¹.”

¹Khi một người thịnh vượng, cả hai đều thịnh vượng; khi một người mất mát, cả hai đều bị tổn hại.

“Nếu các ngươi có thể suy nghĩ như vậy, chuyến đi này cũng không tính là uổng phí.” Tần Thượng Vũ gật đầu, rồi nhìn sang Minh Ý, trầm ngâm một lúc sau mới nói, “Ta không biết bao giờ thân phận của ngươi sẽ được truyền về Mộ Tinh, nhưng hiện tại bên đó vẫn chưa biết, ta hy vọng ngươi có thể cùng Bá Tể tham dự Đại hội Lục Thành.”

Dừng lại một chút, ông cắn răng: “Sau khi thành công, ta có thể xin Đại Tư ban thưởng một nghìn lượng hoàng kim.”

Ban đầu Minh Ý còn lười biếng ở một bên tựa vào thành ghế, vừa nghe số tiền này, lập tức ngồi thẳng người, mắt mở to: “Đại hội Lục Thành là việc nghiêm túc, sao có thể dùng tiền…Ông nói bao nhiêu?’” Minh Ý ngạc nhiên trước lời đề nghị của Tần Thượng Vũ.

“Một nghìn lượng, hoàng kim.” Tần Thượng Vũ giơ một ngón tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.