Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Đây là lần đầu tiên Kỷ Bá Tể lộ rõ dã tâm trước mặt nàng, trước đây hắn chỉ nói là để báo thù cho ân nhân, nhưng bây giờ lời nói này, lại có chút nghĩ đến vấn đỉnh¹.
¹Mưu đồ đoạt quyền.
Thật sự không coi nàng là người ngoài.
Im lặng một hồi lâu, Minh Ý cảm thấy, hắn nói cũng không sai, nếu vị trí đủ cao, cao đến mức trở thành chủ một thành, thì đúng là muốn làm gì cũng được.
Nhưng vấn đề là, tình hình thành Mộ Tinh rất phức tạp, các thế lực hỗn loạn, xa thì có ngoại thích gây khó dễ, gần thì có vài vị vương gia không cam chịu tầm thường, Kỷ Bá Tể làm thế nào để vừa giữ được tánh mạng, vừa tiếp cận vương vị?
Cũng không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng nói của Cung Vương: “Đại hội Lục Thành sắp đến, Bá Tể đã chuẩn bị xong chưa?”
Kỷ Bá Tể buông tay Minh Ý, đứng dậy cười với hắn: “Thanh Vân Giới cao thủ rất nhiều, tại hạ chỉ có thể cố gắng hết sức.”
Nhìn hắn thật sâu, Cung Vương vỗ vai hắn: “Trước đây bổn vương định cho mấy người Đàm gia đi cùng ngươi, dù sao bọn họ cũng đã tham gia Đại hội Lục Thành một lần, không ngờ Kỷ đại nhân lại chướng mắt.”
Đàm gia là mẫu gia của Cung Vương phi, Đại hội Lục Thành năm ngoái, danh ngạch mà Kỷ Bá Tể thật không dễ mới cầm được, chính là bị bọn họ thay thế. Mấy người đó cuối cùng thua thảm hại, cũng chỉ có Cung Vương mới còn mặt mũi để nhắc đến.
Kỷ Bá Tể giả vờ như không hiểu ngụ ý của hắn ta, vẫy tay gọi đám người La Kiêu Dương bên cạnh đến, cười giới thiệu với Cung Vương: “Đây là những đấu giả sẽ cùng ta đi Đại hội Lục Thành năm nay, xin Vương gia chiếu cố.”
“Ồ?” Cung Vương liếc nhìn bọn họ một cái, mỉm cười: “Thật lạ mắt, xin hỏi đều là công tử nhà ai?”
La Kiêu Dương vốn không thích những dịp xã giao này, nghe vậy lại biết hắn đang coi thường mình, liền cúi đầu nói: “Tại hạ xuất thân thấp hèn, từ nhỏ đã chăn lợn dưới chân núi Linh Sơn, đương nhiên Điện hạ chưa từng gặp.”
“Tại hạ xuất thân từ gia đình tiểu Lại² biên thành.” Sở Hà cũng cúi đầu.
²Quan lại/chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến
Phàn Diệu qua loa nói theo: “Mở cửa hàng trên phố Trường Vinh.”
Cung Vương im lặng một lát, kéo Kỷ Bá Tể ra xa vài bước, nhỏ giọng nói: “Ngươi nên hiểu rằng, ở thành Mộ Tinh chỉ dựa vào nguyên lực là không thể đi xa được.”
Sao lại không hiểu? Năm ngoái đã hiểu rồi, bằng không hắn cũng sẽ tiếp tay làm việc xấu. Kỷ Bá Tể cười khẽ, vẻ mặt cung kính: “Vậy xin Vương gia chỉ giáo.”
Liếc nhìn đám người đó, Cung Vương nói với hắn một cách ân cần: “Những người này tuy có nguyên lực mạnh mẽ, nhưng xuất thân quá thấp hèn, cho dù phụ vương khai ân, sau này ban thưởng, bọn họ cũng không thể lọt vào mắt xanh của thế gia đại tộc, sau này làm sao có thể giúp đỡ ngươi? Ngươi là người thông minh, nên giữ lại những người như thế nào bên mình, nên cân nhắc kỹ lưỡng xem.”
“Vâng.” Kỷ Bá Tể cười đáp.
Trên xe thú trở về Nguyên Sĩ Viện, La Kiêu Dương mặt dài hơn ngựa: “Trước đây khi Nguyên Sĩ Viện nhận chúng ta vào, có ai hỏi gì về xuất thân đâu.”
“Đương nhiên sẽ không hỏi, lúc đó những con cháu thế gia vừa mới thảm bại, Đại Tư vội vã cần những người có nguyên lực thực sự mạnh mẽ đi thi đấu, thậm chí tuyển chọn cũng công bằng chưa từng có.” Phàn Diệu cười khẩy, “Chỉ là bây giờ chúng ta đã thắng một số trận thi đấu, danh tiếng của Bá Tể cũng lớn hơn, vị Vương gia này lại bắt đầu khẩy bàn tính riêng của mình thôi.”
Sở Hà nhìn Kỷ Bá Tể: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Kỷ Bá Tể khẽ cười: “Còn có thể nghĩ thế nào, kẻ mạnh không thắng nổi kẻ quen thuộc địa bàn, trước mắt đem mấy người Đàm gia kia đến Nguyên Sĩ Viện.”
La Kiêu Dương vừa nghe liền lo lắng, nhưng quay đầu lại thấy Minh Ý vẻ mặt bình tĩnh, hắn ngẩn người, sau đó bình tĩnh lại, nghiêng người hỏi hắn: “Vậy sau đó, có dự định gì?”
“Cung Vương là người thích bồi dưỡng vây cánh cho bản thân, nếu không để người của hắn trong Nguyên Sĩ Viện, hai tháng cuối cùng này hắn gây không ít phiền toái cho chúng ta.” Hắn giải thích, “Đưa người đến để an lòng hắn, các ngươi mới có thể tu tập tốt hơn.”
Thì ra là vậy, La Kiều Dương thở phào nhẹ nhõm, Kỷ Bá Tể lại cười hỏi hắn: “Sao vừa rồi ngươi lại nghẹn trở lại?”
La Kiều Dương ngả người ra sau, nhếch cằm ra hiệu về phía Minh Ý đang ngồi bên cạnh: “Minh cô nương luôn biết ngươi đang nghĩ gì, nàng không vội, vậy thì ta chắc chắn không cần vội.”
Kỷ Bá Tể khựng lại, quay sang nhìn nàng.
Hai người vốn đã ở gần nhau, hắn chỉ cần quay sang là có thể nhìn thấy làn da mịn màng của nàng. Nàng dường như có chút ngạc nhiên, lông mày thanh mảnh nhướng lên, đôi mắt long lanh, đuôi mắt liếc về phía hắn, mang chút lạnh nhạt, như sương giá buổi sáng trong viện.
Tim hắn khẽ động, muốn ôm lấy eo nàng, nhưng nghĩ đến việc người này vẫn không mấy ưa thích hắn đành thu tay lại, cười nhẹ: “Ý nhi thông minh, rất hiểu lòng ta.”
“Ta họ Minh.” Nàng nói.
Mối quan hệ chưa thân thiết đến mức gọi là Ý nhi.
Kỷ Bá Tể “xì” một tiếng, che ngực bằng một tay, dựa người ra sau nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trời thật lạnh, lạnh đến mức những lời nói ra cũng lạnh lùng.”
La Kiêu Dương bật cười ha hả: “Ngươi cũng có ngày hôm nay đấy thôi.”
Phàn Diệu cũng phụ họa: “Chỉ cần trước đây ít đi Hoa Mãn Lầu hai lần, thì bây giờ cũng không đến nỗi này.”
Bên trong xe bỗng nhiên náo nhiệt. Minh Ý dựa vào trong góc, tự mình luyện tập tu bổ kinh mạch, không tham gia vào tiếng cười đùa của bọn họ.
Kỷ Bá Tể có chút không nhịn được, thở dài sáp lại trước mặt nàng: “Nàng nỡ lòng nào để bọn họ cười ta như vậy.”
Việc tu luyện bị gián đoạn, nàng có chút không kiên nhẫn ngước mắt lên, vừa định nói, xe thú đột nhiên bị ai đó chặn lại.
“Minh tỷ tỷ!” Bên ngoài có người cao hứng nói, “Ta còn tưởng đến giờ này là muộn rồi, không ngờ vẫn còn gặp được ở đây!”
Mắt sáng lên, Minh Ý nở nụ cười, lập tức mở cửa xe nhìn ra ngoài.
Tư Đồ Lĩnh xách theo một túi khô bò, thở ra khói cười với nàng: “Lâu rồi không gặp, tỷ tỷ càng ngày càng xinh đẹp động lòng người.”
La Kiều Dương nghe vậy liền quay sang nhìn Kỷ Bá Tể, muốn cười hắn còn chưa có hài tử đã biết dỗ người.
Thế mà, khi quay sang, hắn phát hiện ý cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt Kỷ Bá Tể trước đây đã dần tan biến, người đó dựa vào thành xe, nhìn ra ngoài với ánh mắt lạnh lùng.
Tư Đồ Lĩnh bên ngoài lại cười rạng rỡ như mặt trời: “Đây là khô bò do ma ma ở nhà tự tay sấy, đặc biệt mang đến cho tỷ tỷ nếm thử.”
Y mặc ít, ở trong gió có chút hơi run rẩy. Minh Ý nhìn thấy mà xót xa, vội kéo y lên xe, trách móc: “Ra ngoài cũng không khoác thêm áo choàng?”
Tư Đồ Lĩnh chỉ cười: “Cứ lo thẩm tra vụ án, kéo dài đến giờ, vừa kết thúc là phi ngay đến đây, không kịp chuẩn bị. Lần trước tiệc tẩy trần đã lỡ hẹn, lần này tỷ tỷ hiếm khi ra ngoài, ta không muốn bỏ lỡ nữa.”
Nói vậy, y chăm chú nhìn vào mặt Minh Ý, đôi mắt trong trẻo và đáng yêu vô cùng.
Minh Ý mỉm cười, xoa đầu y, ngạc nhiên nhận ra: “Cao lớn hơn nhiều.”
“Sau Tết ta đã mười sáu tuổi rồi.” Tư Đồ Lĩnh ưỡn ngực, “Là người lớn rồi.”
“Được được, là người lớn rồi, vậy đã thân gia chưa?”
Tư Đồ Lĩnh ngẩn người, buồn bã cụp mắt: “Sao tỷ tỷ cũng giục chuyện này, ta không có ý định.”
“Nam nhi không phải đều coi trọng việc thành gia lập nghiệp sao?” Minh Ý nhướng mày, “Sao ngươi lại không muốn?”
“Phu thê là người nắm tay nhau cả đời, nếu không thể lấy được người mình yêu, thà rằng không lấy.” Tư Đồ Lĩnh nhìn nàng nghiêm túc, “Nếu không thì hại bản thân, cũng chậm trễ cô nương người ta, tỷ tỷ nói có đúng không?”
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Giải phương trình sau: Na + H2O (8 ký tự, viết liền, viết hoa 4 ký tự, có ký tự đặc biệt, có số, không dấu)