Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Thật lòng thì Minh Ý không phải là người tham tiền, nhưng đôi khi người ta cho quá nhiều, nhân tính của nàng không cho phép nàng từ chối.
Huống chi, họn họ đã ăn khớp rất khá, thay người vào lúc này chẳng phải là thêm phiền toái cho bọn họ sao, bọn họ cũng đều giúp nàng nhận nuôi mấy hài tử, nàng không thể nào vong ơn phụ nghĩa.
Còn huống chi, người thành Triều Dương sẽ không ngừng truy bắt nàng và Kỷ Bá Tể, chỉ có chiến thắng Đại hội Lục Thành, để người dân tất cả các thành trì biết bọn họ là người thành Mộ Tinh, thành Triều Dương mới chịu bỏ qua.
Còn, còn huống chi… bỏ đi thì cũng không thể bù đắp vào lỗ hỗng, nàng chính là cảm thấy tiền đến rất đúng lúc, có thể nhận lời.
Trước đây còn e dè vinh dự của thành trì, dù sao nàng cũng đã dốc sức vì thành Triều Dương nhiều năm, bỗng nhiên cả người đổi sang áo bào Thiên Thanh Yên Vũ, ít nhiều cũng có chút kỳ quặc. Nhưng trở về thành Triều Dương một chuyến, nàng đã nghĩ thông suốt.
Nếu thành Triều Dương chỉ quan tâm đến nguyên lực của nàng, vậy nguyên lực của nàng cũng có thể sử dụng cho bất kỳ thành trì nào.
Tình nghĩa không phải là thứ gì đó có giá trị, nhưng một khi không còn, những việc còn lại phải dựa vào tiền.
Tần Thượng Vũ đề cập đến chuyện này trên xe rời khỏi thành Mộ Tinh, La Kiêu Dương và những người khác còn thấy dung tục, nhưng bây giờ nghe lại, hắn không thể nhịn được mà sáng mắt lên: “Vậy chúng ta thì sao?”
Tần Thượng Vũ liếc nhìn hắn: “Ba người các ngươi đều cầu chức quan cho gia tốc, không thể nào được cả hai đâu.”
Bọn họ còn có người nhà cần lo lắng, Minh Ý chỉ có một mình, tiền là quan trọng nhất.
Hậm hực mà rụt đầu lại, La Kiêu Dương nghĩ đi nghĩ lại, thôi cũng được, miễn là có thể chiến thắng Đại hội Lục Thành, cái gì cũng dễ nói.
Vậy vấn đề đặt ra là, với trình độ hiện tại của bọn họ, liệu bọn họ có thể chiến thắng suôn sẻ hay không?
Không còn nhiều thời gian, đoàn người đến Mộ Tinh, chỉ ăn tiệc tẩy trần, tất cả đóng cửa khổ luyện trong Nguyên Sĩ Viện. Minh Ý là người duy nhất tham gia nhiều kỳ Đại hội Lục Thành, khi những người khác đang tu tập, nàng thường ngồi trong viện vẽ, phân tích sức mạnh của các thành, lập kế hoạch cho từng trận đấu.
Nàng cảm thấy rất bận, nhưng có vẻ như có người lại rất nhàn rỗi.
“Cô nương, đây là đại ca ca tặng tỷ đồ trang sức hồng ngọc.” Bạch Anh mang theo Phục Linh, vất vả bê khay tiến vào, đặt xuống rồi lau mồ hôi, thở dài: “Thật quý giá, cả đời này muội chưa từng thấy hồng ngọc nào óng ánh trong sáng như vậy, cả bộ không có một tì vết nào!”
Minh Ý ngẩng đầu lên từ án quyển¹, khẽ gõ vào trán nàng: “Ngươi mới bao nhiêu tuổi, sao lại nói cả đời rồi.”
¹Hồ sơ vụ án
Nói rồi, lại liếc nhìn đồ trang sức đó, ừm, quả thực quý giá, thành Triều Dương cũng không tìm được loại có màu sắc như vậy.
“Đại ca ca dặn, nếu tỷ không muốn, hắn sẽ lại gửi những thứ khác đến.” Phục Linh nhận ra tâm tư của nàng, nũng nĩu nói, “Bên ngoài viện tử ngày nào cũng có rương được đưa đến, bay trên trời chạy dưới đất chôn dưới đất, thứ gì cũng có.”
Minh Ý nhếch mép.
Không hổ là về lại hang ổ thành Mộ Tinh, có tiền rồi, suốt ngày bày trò tặng đồ cho nàng.
Nàng là loại người thích kỳ trân dị bảo sao… Dù nàng có, hắn trắng trợn tặng như vậy có ổn không nhỉ?
Cũng không dừng lại ở kỳ trân dị bảo, tên này còn tặng cơm canh, tặng trái cây, tặng y thường, ngày nào Minh Ý cũng nghe nhiều nhất câu: “Đại ca ca lại tặng đồ đến rồi.”
Bắt người tay ngắn, buổi tối Kỷ Bá Tể đến viện tử của nàng ăn chực cơm nàng cũng không tiện từ chối, vậy là không biết từ đâu, bên ngoài đồn đại rằng nàng và Kỷ Bá Tể đã nối lại tình xưa, hơn nữa được Kỷ đại nhân hết mực yêu thương, đến nỗi khi đi nội viện dùng yến tiệc, chỗ ngồi của nàng được xếp bên cạnh Kỷ Bá Tể.
Minh Ý hít một hơi thật sâu, tự mình ăn uống, không để ý đến người bên cạnh.
Tuy nhiên, người bên cạnh lại ngoảnh đầu sang nói chuyện với nàng: “Trận thi đấu thua ở thành Triều Dương vào tháng tám, ta viết quá trình nàng xem chưa?”
Là chuyện chính sự, Minh Ý chỉ có thể trả lời: “Xem rồi, dù ngươi không nhường, lúc đó cũng không thể thắng được, bọn họ có quá nhiều thần khí.”
Nhường đường sớm có thể bảo vệ mấy người bọn họ không bị thương, Kỷ Bá Tể đã đưa ra lựa chọn đúng đắn, chỉ là La Kiêu Dương và những người khác không hiểu rõ tình hình.
Tuy nhiên, nếu lúc đó nàng ở đó, có lẽ đã có thể chiến thắng.
Kỷ Bá Tể gật đầu, kéo đệm ngồi xích lại gần nàng: “Điều kiện huấn luyện của chúng ta có hạn, nàng xem xem còn có cái gì mà ta sơ suất chưa chuẩn bị.”
Minh Ý lạnh mặt nói: “Tự trọng.”
Hạ thấp chân mày, hắn thở dài: “Nàng đối với bọn La Kiêu Dương đều dịu dàng, sao lại đối xử lạnh nhạt với ta đến vậy.”
Nói rồi, hắn lại nhướn mày: “Ngược lại chỉ một mình ta không giống.”
Minh Ý giận sôi máu. Trên bàn ăn này biết bao nhiêu người đang nhìn hắn, trong lòng hắn không đếm à, cứ sáp đến trước mặt nàng làm gì, chỉ thu hút ánh mắt mọi người về phía nàng.
Thế là, ngay lập tức có một trọng thần đến bên nàng cười nói: “Nghe nói Kim Thoa Đấu Giả trong phủ có mấy tiểu cô nương muốn tìm chỗ nương tựa, ở chỗ ta có vài nơi tốt.”
Người này đang được sủng ái, Minh Ý cũng không tiện giả vờ như không nghe thấy, chỉ đành cố gắng trả lời: “Ồ?”
“Trong phủ Triệu đại nhân, Lệ đại nhân và Hà đại nhân đều có công tử vừa thành niên, tuy không còn chỗ trống cho chính thất, nhưng làm lương thiếp cũng không lo cơm ăn áo mặc.”
Minh Ý nghe xong, cười qua loa.
Bạch Anh và mấy cô nương kia lớn lên trong hốt hoảng lo sợ ở thành Thương Tuyết, đối với việc xuất giá chẳng có hứng thú gì, hơn nữa, trong sáu hài tử có bốn người có thiên phú nguyên lực, Minh Ý muốn cho chúng tự lập.
Nhưng với người trước mặt, nếu từ chối, khó tránh có vẻ quá không biết điều, bởi vì trong mắt bọn họ, những nữ tử có xuất thân phức tạp như vậy được làm lương thiếp đã là một con đường tốt đẹp rồi.
Kỷ Bá Tể ở bên cạnh không chút để ý mà uống rượu, bỗng nhiên lên tiếng: “Ta đã tìm cho bọn họ một chỗ nương tựa rồi, đa tạ đại nhân đã quan tâm.”
“Đâu có đâu có, có chỗ nào giúp được, Kỷ đại nhân cứ việc nói.” Người kia cười chắp tay, hàn huyên với Kỷ Bá Tể vài câu, lại nhìn Minh Ý một cái, mím môi rồi đi.
Minh Ý uống một ngụm rượu, khẽ thở dài. Kỷ Bá Tể nhìn nàng, khẽ cười: “Phiền não cái gì.”
“Sống là một điều không dễ dàng đối với nữ tử.” Nàng nói, “Ta tự nhận mình đã tìm cho bọn họ một con đường tốt đẹp, nhưng trong mắt người khác, bọn họ vẫn cần được sắp xếp.”
Những tiểu cô nương có thiên phú nguyên lực đang theo nàng học đấu thuật để phòng thân, hai cô nương không có nguyên lực lại có thiên phú mua bán, nàng dự định đưa sang bên Chương Đài để hỗ trợ.
Nhưng, miễn là chưa xuất giá, trong mắt người khác bọn họ vẫn là những kẻ không có chỗ dựa, tương lai không chừng còn gặp chuyện gì.
Kỷ Bá Tể liếc nhìn nàng, nhếch cằm ra hiệu về phía vị trí của Đại Tư thành Mộ Tinh: “Nàng nhìn ông ta xem.”
Minh Ý nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy Đại Tư đang nói chuyện với Tiền Lật, Đại Tư dường như đã dặn dò gì đó, Tiền Lật vội vàng đáp ứng, thậm chí không ăn tiệc rượu, lập tức đi ra ngoài làm việc.
“Chỉ cần ở vị trí cao, nàng có thể làm bất cứ điều gì, ngay cả khi nó là xây dựng cung điện miếu thờ hao tài tốn của, cũng sẽ không ai xen vào.” Kỷ Bá Tể khẽ cười, “Vì vậy, mọi phiền não trên đời này đều có thể giải quyết được, miễn là vị trí của nàng đủ cao.”
Tim Minh Ý giật thót một cái, ngạc nhiên mà quay sang nhìn hắn.