Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
¹Hoa hồng ở chỗ này là 花红, thường dùng để nói về tiền lãi, tiền thưởng, chứ không phải là hoa hồng đúng nghĩa – 玫瑰花.
Ngôn Tiếu cũng không ngờ rằng, hai người này đi ra ngoài một chuyến, trở về liền hòa thuận.
Y đang chẩn mạch cho Minh Ý, nhưng vẫn không thể nhịn được mà quay đầu nhìn Kỷ Bá Tể đang đứng bên cạnh.
Kỷ Bá Tể cau mày đá vào ghế y đang ngồi một cái: “Có thể chẩn mạch không?”
“Có thể chứ, mạch tượng của Minh cô nương mạnh mẽ có lực hơn trước nhiều, không có gì đáng ngại.” Ngôn Tiếu dứt khoát quay người lại nhìn Kỷ Bá Tee, “Ta chỉ thắc mắc, sao ngươi đột nhiên đổi tính thế?”
Đã trở về thành Mộ Tinh được một thời gian rồi, cũng không thu nạp bất kỳ cô nương nào bên người, còn suốt ngày quẩn quanh Minh Ý, giống như biến thành một con người khác vậy.
Kỷ Bá Tể đắc ý ngẩng cao đầu: “Có trăm ngàn hoa hồng cũng không bằng một nắm nhuyễn ngọc, ngươi không hiểu, ta không trách ngươi.”
Nói xong, hắn đỡ Minh Ý đứng dậy: “Nàng đi dạy Bạch Anh và những người khác đi, đợi ta nói chuyện với hắn xong rồi sẽ qua tìm nàng.”
Biết rằng cơ thể mình không có vấn đề gì, Minh Ý cũng yên tâm, mỉm cười chắp tay với Ngôn Tiếu, sau đó nhấc váy bước ra khỏi cửa.
Ngôn Tiếu nhìn theo bóng lưng của nàng, không khỏi lẩm bẩm: “Khí chất của Minh cô nương cũng thay đổi khá nhiều.”
Trước đây bên cạnh Bá Tể còn có chút xu nịnh, bây giờ lại như đóa sen duyên dáng yêu kiều, gọn gàng, không dựa dẫm, thêm vài phần hương vị thanh lãnh.
“Ngôn Tiếu.” Kỷ Bá Tể nhìn ra ngoài, vẻ mặt bỗng trầm xuống.
Lâu rồi không nghe hắn gọi tên đầy đủ như vậy, Ngôn Tiếu trong lòng khựng lại, không hiểu chuyện gì: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là nhớ đến chuyện ngươi nói ngươi ở thành Mộ Tinh không có nhiều người thân, nghĩ rằng cuối năm có lẽ không có chỗ nào để đi.” Kỷ Bá Tể cụp mắt, “Khi đó, hãy đến phủ ta ăn Tết đi.”
“Được chứ.” Y gật đầu, “Vậy ngươi phải chiến thắng Đại hội Lục Thành, như vậy mới vui vẻ, ta đi theo ngươi cũng mới được rượu ngon đồ ăn ngon.”
Vỗ vai hắn, Kỷ Bá Tể nói: “Đại hội Lục Thành ta nhất định sẽ chiến thắng, bất kể phải trả giá bằng gì.”
Chỉ có chiến thắng, mới có thể làm được những chuyện sau này.
Chỉ là, đại khái Cung Vương có chút kiêng dè hắn, mấy vị công tử Đàm gia đến Nguyên Sĩ Viện không những không giúp đỡ, mà còn suốt ngày cản trở việc tập huấn, nếu không phải Tần Thượng Vũ ngăn cản, La Kiêu Dương suýt chút nữa đã động thủ với bọn họ.
“Đây là chuyện không thể tránh khỏi.” Kỷ Bá Tể nói nhỏ với bọn họ, “Nhịn thêm một tháng nữa là được.”
Nói là vậy, nhưng bọn họ không những không huấn luyện nghiêm túc, mà còn mang thần khí ra sử dụng bừa bãi trên sa trường, làm bị thương người khác cũng không sửa đổi.
Hôm nay Minh Ý đang đúc thần khí mới, bỗng dưng thấy Bạch Anh vội vã chạy vào bẩm báo với nàng: “Cô nương, Kỷ đại nhân bị thương rồi!”
Tập luyện thì sẽ bị thương, nhưng có thể khiến nàng vội vã đến bẩm báo như vậy, hẳn là bị thương nặng.
Minh Ý buông công cụ trong tay xuống, cởi tạp dề, chậm rãi bước ra ngoài.
“Đàm Trung Nguyệt dùng Hắc Vân Áp Thành làm bị thương phần bụng bên trái của đại nhân, Ngôn y quan đã qua rồi, nhưng hiện tại không ai đoạt lại thần khí, hắn vẫn đang sử dụng, La đại nhân đã nổi giận rồi.”
Nghe xong gật đầu, Minh Ý vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Bạch Anh tưởng rằng nàng không còn quan tâm đến Kỷ đại nhân.
Tuy nhiên, vừa đến sa trường, Bạch Anh đã phát hiện ánh mắt của cô nương đã thay đổi.
Đàm Trung Nguyệt đang cười lớn dùng Hắc Vân Áp Thành giằng co với La Kiêu Dương, La Kiêu Dương không sử dụng thần khí, nguyên lực của hắn chỉ có thể ngang bằng với hắn ta, Đàm Trung Nguyệt nhìn khuôn mặt cố gắng của hắn, hừ hừ nói: “Nói gì không dùng thần khí cũng có thể đánh bại ta, liệu ngươi có thể sống sót hay không còn là chuyện khác.”
Thần khí này của hắn là mua với giá cao từ Nguyên Sĩ Viện, cũng do Minh Ý chế tạo, chủ là khống chế, nhưng cũng có ám khí, có thể dùng nguyên lực giết người.
Trên sa trường không được phép sát sinh, nhưng Minh Ý nhìn thấy, ngón tay của Đàm Trung Nguyệt đã đặt lên công tắc của ám khí, đầu ngón tay đã bắt đầu dùng lực.
Nàng ra tay, nguyên lực trắng thuần như sóng cuộn qua, cuốn cả người và thần khí của hắn vào.
“Minh cô nương!” Phàn Diệu và những người khác lập tức tiến lên, lo lắng nói, “Bọn họ nói một chọi một, không cho người ngoài ra tay.”
Đàm Trung Nguyệt cũng nhìn sang, chửi ầm ĩ: “Đồ khốn kiếp từ đâu tới, dám đánh lén!”
Minh Ý thắt chặt nguyên lực, lập tức bóp nghẹt hắn ta, khiến hắn ta kêu to.
“Ta không quan tâm gì đến tập kích hay không tập kích, chỉ biết có người làm bị thương nam nhân của ta, muốn đến xem thử nó là thứ gì.” Nàng lạnh mặt, đoạt lấy Hắc Vân Áp Thành trong tay hắn ta, nhìn một cái, rồi trả lại cho hắn ta, sau đó trực tiếp ném cả người hắn ta xuống đất.
Bị ném xuống từ độ cao một trượng, Đàm Trung Nguyệt đau đến mặt trắng bệch, tức giận dùng Hắc Vân Áp Thành chĩa vào nàng, dùng sức mà ấn xuống cơ quan.
Tuy nhiên, thần khí vốn dĩ phải trào ra nguyên lực ngập trời, nhưng lại không hề có phản ứng gì.
“Ngươi, ngươi đã làm gì?” Hắn hoảng hốt.
Minh Ý vỗ tay, không trả lời, chỉ nói với La Kiêu Dương: “Tiếp tục thi đấu đi, ta không làm phiền hai vị.”
Không có thần khí, La Kiêu Dương lau máu từ khóe miệng, lập tức hạ xuống Minh Vực, nhốt Đàm Trung Nguyệt vào bên trong.
Phía sau nhanh chóng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Đàm Trung Nguyệt, Minh Ý mặt không cảm xúc bước về phía sương phòng bên cạnh dành cho các đấu giả nghỉ ngơi.
Kỷ Bá Tể vốn đang ngồi một bên đọc mật hàm một bên để Ngôn Tiếu băng bó, một tiếng cũng không thốt ra, bỗng dưng Ngôn Tiếu thấy hắn nhanh chóng thu hồi mật hàm, sau đó xé một mảnh vải trắng cắn vào miệng, đau đớn rên rỉ.
Ngôn Tiếu: ?
Y cúi đầu nhìn tay mình, đã băng bó xong xuôi, cũng có đụng vào hắn đâu?
Ngay sau đó, cửa phòng phía sau bị đẩy ra, một mùi hương tre thanh mát lan tỏa tiến vào.
Kỷ Bá Tể đúng lúc ngẩng đầu lên, cau mày nhìn nàng một cái, rồi trừng mắt nhìn ra sau nàng: “Chẳng phải đã nói không được kinh động nàng sao?”
Minh Ý mặt lạnh vào phòng, ngồi xuống bên cạnh chiếc giường êm ái của hắn, nhìn vào phần eo được băng bó dày cộp của hắn, nhíu mày.
“Đừng lo, không quá đau, đã băng bó xong rồi.” Hắn cong môi, véo nhẹ ngón tay của nàng, “Vết thương nhỏ.”
“Bị thương bởi loại phế vật đó, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Nàng lạnh lùng lên tiếng.
Kỷ Bá Tể khẽ cười, hắn khó khăn nhúc nhích rồi dựa đầu vào người nàng, thở phào nhẹ nhõm: “Lơ là một chút, để hắn đắc thủ.”
“Biết hắn rắp tâm hại ngươi, không thể ném hắn ra xa hơn chút à?”
“Nể mặt Cung Vương mà.”
Mặc dù Minh Ý không được ưu ái ở những nơi khác, nhưng chưa bao giờ có ai ngăn cản nàng tu luyện. Cung Vương không những cản trở, mà còn để một kẻ như vậy sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu để làm người ta khó chịu, quả là chuyện lạ.
Nàng mím môi, không nói thêm gì, chỉ hỏi Ngôn Tiếu: “Phải dưỡng thương bao lâu?”
“Mười ngày là được.”
Ngay sau đó là Đại hội Lục Thành, lấy đâu ra mười ngày để dưỡng thương. Kỷ Bá Tể cố gắng ngồi dậy: “Không sao, dùng nguyên lực quấn lại là được.”
Minh Ý ấn hắn xuống, trầm giọng nói: “Ngươi ngoan ngoãn nằm đây, chuyện còn lại giao cho ta.”
Ngôn Tiếu hơi ngạc nhiên, y chưa từng thấy Minh Ý như vậy, bá đạo như một nam nhi. Bá Tể sao có thể thích kiểu này, hắn ta vốn chỉ thích kiều hoa ngoan ngoãn.
Nhưng mà, quay đầu lại, y liền nhìn thấy người đó nhìn Minh Ý đầy sao trong mắt, như đang nhìn một bảo bối trân quý vậy.
Ngôn Tiếu: ?