Nhập Thanh Vân

Chương 157: Hắn có gì đó không thích hợp




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Ngôn Tiếu cảm thấy Kỷ Bá Tể không thích hợp.

Hắn giống như biến thành một người khác, đối với Minh Ý như trên trời dưới đất không gì sánh bằng, cả ngày trừ tu tập ra thì cũng chỉ có Minh Ý. Càng đừng nói đến Hoa Mãn Lầu, ngay cả những vũ cơ chủ động đến gần hắn cũng không thèm nhìn lấy một cái.

Tuy nhiên, y đã từng thấy dáng vẻ này, năm ngoái khi quyến rũ một quý nữ cao môn, Kỷ Bá Tể cũng như vậy, dường như đột nhiên thay hồi tâm, toàn tâm toàn ý cùng người chủ trà luận họa¹. Khi đó hắn đã lừa gạt tất cả mọi người, ngay cả y cũng nghĩ rằng hắn có thể muốn ổn định cuộc sống.

¹Pha trà và thảo luận về hội họa.

Nhưng mà, trong nhà của quý nữ đó đã định hôn ước với người khác, quý nữ khóc sướt mướt chạy đến tìm hắn cầu hắn đưa nàng đi, Kỷ Bá Tể lại ngồi trên sân thượng Hoa Mãn Lầu, tay cầm chén rượu cười tủm tỉm hỏi: “Đi? Đi đâu? Cô nương sắp đại hỷ, nên trở về thêu áo cưới mới phải.”

Quý nữ ngẩn người, run rẩy hỏi hắn: “Ngươi lẽ nào nỡ lòng nhìn ta gả cho người khác?”

Kỷ Bá Tể quạt quạt cười: “Cô nương và tại hạ bất quá chỉ là tâm hồn ngẫu nhiên hòa hợp, hợp ý hữu họa thôi, còn có tình nghĩa gì khác ư?”

Ngôn Tiếu nhớ rõ quý nữ đó, vì nàng khác với những người khác, người khác thấy Kỷ Bá Tể liền chủ động đến gần, mà nàng lại coi thường, cho rằng Kỷ Bá Tể xuất thân thấp hèn, không hiểu phong nhã.

Lúc đó nàng đã thẳng thừng hắt một chén rượu vào mặt Kỷ Bá Tể, Bá Tể liền nhớ đến nàng, nhiều lần tặng lễ mở tiệc chiêu đãi, thỉnh thoảng hỏi han ân cần, lại một lần nữa đối xử với nàng khác biệt nơi đông người, quý nữ đó liền xiêu lòng, dần dần ngóng trông được gặp hắn.

Khi hai người hòa thuận bọn họ có thể cùng nhau đi xe ngựa mà không coi ai ra gì, dưới ánh mắt ghen tị của những cô nương khác ở thành Mộ Tinh, Ngôn Tiếu lúc đó cũng nghĩ, nếu quý nữ kia có nhân duyên khác, Kỷ Bá Tể có lẽ sẽ dùng chút thủ đoạn để đoạt lại nàng.

Nhưng không, khi nghe tin về hôn sự của người đó, đừng nói đến thủ đoạn, lông mày của Kỷ Bá Tể một chút cũng không động đậy.

Ngôn Tiếu đi hỏi hắn về chuyện này, hắn chỉ nói: “Ta chưa đến tuổi thành gia, sao có thể làm chậm trễ cô nương người ta.”

Không ấy nói ngươi là mặt người dạ thú đi, lúc dụ dỗ người ta cho ngươi ta hy vọng, sao không nói là làm chậm trễ cô nương người ta sao?

Từ đó Ngôn Tiếu liền biết, Kỷ Bá Tể là người coi tình cảm như trò chơi, hắn không thể vì một người nào đó mà yên ổn lại.

Tuy nhiên, y không ngờ rằng một ngày nào đó hắn sẽ dùng thủ đoạn này với Minh Ý.

Không hiểu sao, Ngôn Tiếu thấy Minh Ý khác với những nữ nhân khác, Kỷ Bá Tể dùng thủ đoạn này, cuối cùng chưa hẳn có thể đắc ý. Nhưng y không muốn nhắc nhở hắn ta, y cũng muốn xem xem cái người phong hoa tuấn lãng chưa bao giờ thất bại này, liệu sẽ có một ngày hồn bay phách lạc đau lòng tuyệt vọng hay không. 

Còn khá mong đợi đó chứ.

Thu dọn hòm thuốc của mình, Ngôn Tiếu nói với Minh Ý: “Vết thương của hắn cũng không nặng lắm, chỉ là tổn thương chút da thịt mà thôi, cô nương không cần quá lo lắng.”

Kỷ Bá Tể lạnh lùng nhìn Ngôn Tiếu, rất là bất mãn, hắn quay lại dựa đầu vào chân Minh Ý, cố tỏ ra mạnh mẽ nói: “Đúng vậy, không nghiêm trọng, đừng lo lắng.”

Cũng không biết hắn học cái bộ dạng làm bộ làm tịch này từ đâu. Ngôn Tiếu rất muốn mắng hắn hai câu, nhưng Minh cô nương lại thích kiểu này, nhíu mày liễu nói: “Da thịt bị thương cũng là thương, sao có thể coi thường được.”

Nói xong, đứng dậy: “Ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta ra ngoài xem, lát nữa sẽ đến đón ngươi về.”

“Được.” Kỷ Bá Tể che chỗ bị thương, nở một nụ cười yếu ớt.

Minh Ý lạnh mặt rời khỏi sương phòng.

“Nàng muốn đi xem gì vậy?” Ngôn Tiếu có chút khó hiểu.

Bạch Anh đứng ở cửa nhẹ nhàng nói: “Cô nương vừa nãy đi xem qua thần khí của Đàm Trung Nguyệt, bỗng nhiên thần khí đó không thể sử dụng được nữa. Bây giờ cô nương xem xong vết thương của đại nhân, có thể là muốn đi xem thử Đàm Trung Nguyệt kia.”

Ngôn Tiếu: “…”

Bạch Anh nói không sai, vừa ra khỏi cửa, Minh Ý liền đi thẳng đến chỗ Đàm Trung Nguyệt đang trên sa trường.

Mất đi thần khí, Đàm Trung Nguyệt hoàn toàn không phải là đối thủ của La Kiêu Dương, nhưng La Kiêu Dương e dè Cung Vương đằng sau hắn, nên vẫn chưa ra tay mạnh, đánh nhau nửa ngày mà Đàm Trung Nguyệt vẫn đứng đó, chỉ ôm ngực nhăn mặt.

La Kiêu Dương giơ tay lên nặng nề, Phàn Diệu bên cạnh liền hét lên: “Kiêu Dương bình tĩnh lại!”

Bất đắc dĩ, một chưởng này chỉ có thể nhẹ nhàng hạ xuống.

Minh Ý đứng bên cạnh nhìn một hồi, cười nói: “Đánh như vậy đến bao giờ mới xong, đổi ta đi có được không?”

La Kiêu Dương ngạc nhiên nhìn nàng, nhưng cũng thu tay lại. Nhưng tên khốn đối diện kia không có tinh thần thượng võ, còn thừa lúc hắn thu tay còn vung cho hắn một đòn 

“Phụt!” La Kiêu Dương phun ra một ngụm máu, lùi lại hai bước.

“Ha ha ha!” Đàm Trung Nguyệt đối diện cười đắc ý: “Nói có bao nhiêu lợi hại, ta thấy cũng chẳng hơn gì, Kỷ đại nhân cũng nên đổi ta vào đội ngũ đi!”

Minh Ý đỡ La Kiêu Dương dậy, dìu hắn ngồi xuống bên cạnh, sau đó cười nói: “Ta mới là người yếu nhất trong đội ngũ, đánh bại ta, công tử tự nhiên có thể vào đội ngũ.”

Đàm Trung Nguyệt nhìn thấy nàng liền tức giận: “Ngươi vừa nãy đã làm gì với thần khí của ta? Sao mà không dùng được nữa!

“Chiến thắng ta, ta sẽ giúp ngươi sửa chữa.” Minh Ý tao nhã giơ tay lên, từng chữ từng chữ viết thư khiếu chiến.

Đàm Trung Nguyệt rùng mình, trên sa trường thường không viết thư khiếu chiến, nàng muốn làm gì đây?

Nhưng nghĩ lại, chỉ là một nữ nhân bình hoa mà thôi, cho dù có thư khiêu chiến, chẳng lẽ còn có thể đánh chết hắn sao?

Có thể.

Minh Ý giơ tay hạ xuống Minh Vực, mười chiêu đầu tiên đều né tránh tấn công, thoạt nhìn trông rất yếu ớt, Đàm Trung Nguyệt thả lỏng cảnh giác, tưởng rằng chỉ vậy thôi.

Tuy nhiên, sau mười chiêu, đầu ngón tay Minh Ý trào ra nguyên lực màu trắng.

La Kiêu Dương và những người khác không kịp nhìn rõ chiêu thức của nàng, Đàm Trung Nguyệt đối diện đột nhiên bị trọng thương, lá chắn hộ thuẫn vỡ vụn như lưu ly, cả người cũng đập vào tường Minh Vực, rơi xuống thật mạnh, đầu vùi trong cát, bất động.

Vài người Đàm gia khác đang hóng chuyện bên cạnh sợ hãi chết lặng tại chỗ, một lúc lâu mới định thần lại, la hét xông lên đỡ hắn ta dậy.

Minh Ý thu hồi nguyên lực, nhẹ nhàng thở dài: “Ta là một phụ đạo nhân gia², đâu có biết cách kiểm soát lực đạo, nhất thời không cẩn thận, nếu có người muốn trách ta, ta cũng không có cách nào.”

²Một người vợ trong gia đình, ý nói chỉ là một người phụ nữ nội trợ mềm yếu.

La Kiêu Dương bật cười lớn, vỗ tay vào giá gỗ đặt vũ khí: “Thỏa mãn!”

Vừa rồi cái tên kia nhìn có vẻ sợ hãi, chỉ nhắm vào hạ bộ mà tấn công. La Kiêu Dương cũng muốn đánh cho hắn ta một trận, nhưng không thể, vì sẽ liên lụy đến người cha đang ở làng quê xa xôi của mình.

Minh Ý thì khác, những người có mặt ở Mộ Tinh này, không ai có thể trừng phạt được phụ thân nàng.

“Một chiêu lúc nãy thật lợi hại.” Sở Hà đi theo bên cạnh nàng, vội vàng hỏi: “Làm sao sử dụng sức mạnh lớn như vậy mà không làm tổn thương kinh mạch? Mỗi lần ta bộc phát sử dụng nguyên lực, kinh mạch đều đau đớn vô cùng.”

“Chỉ cần dùng nguyên lực trải một lớp trên kinh mạch là được.” Minh Ý thản nhiên nói, “Nhưng rất tốn thời gian, nếu ta không né được công kích của hắn trong mười chiêu đầu tiên, người ngã xuống bây giờ sẽ là ta.”

Sở Hà nhíu mày, cảm thấy cách này quá xảo quyệt, ai có thể dùng nguyên lực phủ kín kinh mạch? Tốn kém và lãng phí thời gian, gặp người lợi hại hơn, chẳng phải là đường chết sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.