Nhập Thanh Vân

Chương 159: Đại hội Lục Thành (1)




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Khôi thủ¹ Đại hội Lục Thành kỳ trước là thành Trục Nguyệt, vì vậy năm ngày trước khi đại hội bắt đầu, tất cả các đội ngũ từ các thành trì khác nhau đều tề tựu tại thành Trục Nguyệt.

¹Nhà vô địch.

Đại hội sắp đến, bầu không khí trên đường phố cũng khác hẳn, tất cả các quầy hàng đều bán những thứ cần thiết để xem thi đấu, người qua đường cũng cực kì đông, đều vây quanh những chiếc xe thú đi qua và hò hét.

“Dẫn đầu là triều, cường giả là dương, thành Triều Dương tất thắng!”

“Thành Trục Nguyệt giữ vững khôi thủ!”

“Lửa rừng qua đông, năm mới lại đến, Tân Thảo mạnh nhất!”

“Tể Tể! Di mẫu yêu ngươi!”

Tiếng hò hét cuối cùng này khiến mọi người trong xe thú đều ho sặc sụa, bọn họ đều nhìn sang Kỷ Bá Tể.

Kỷ Bá Tể liếc nhìn bọn họ một cái: “Ít thấy chuyện lạ.”

Hắn có rất nhiều người ủng hộ ở thành Mộ Tinh, lần này bọn họ đi theo cũng không ít, chưa kể các thành trì khác còn có những người mê mẩn vẻ đẹp của hắn mà hò hét cổ vũ cho hắn. Ôi, cũng không có cách nào, hắn cũng không muốn phô trương như vậy, nhưng cũng không thể quản được miệng người khác phải không nào.

Nâng cằm nhìn về phía Minh Ý, hắn vừa định cười nói gì đó, thì cả người bất chợt không khống chế được mà ngả về phía trước.

Bên ngoài có người chặn xe thú của bọn họ lại.

“Nghe nói năm nay thành Mộ Tinh có nữ đấu giả, tại hạ là Lý Thanh của thành Trục Nguyệt, đặc biệt đến để mở rộng tầm nhìn!” Một gã đàn ông to lớn đang ầm ĩ ở bên ngoài.

La Kiêu Dương dựa vào thành xe ngồi vững, nhìn thoáng qua nam trang của Minh Ý, rất hoang mang: “Sao hắn biết được?”

Minh Ý nhìn ra ngoài nói: “Giống như ta sẽ cùng các ngươi nói về bối cảnh của các đấu giả ở các thành trì khác nhau, bọn họ cũng sẽ hỏi thăm rõ ràng về tình hình của chúng ta. Ta là Kim Thoa Đấu Giả được Tư Thượng thân phong, đã định trước sẽ không thể che giấu được thân phận.”

Kỷ Bá Tể bên cạnh có vẻ không cao hứng, giơ tay áo lên định ra tay. Minh Ý ấn tay hắn xuống, quay sang Phàn Diệu nói: “Lý Thanh giỏi sức mạnh, cùng nguyên lực với ngươi, ngươi thử xem.”

Mắt Phàn Diệu sáng lên, sau đó liền xuống xe.

“Ta muốn nhìn đàn bà, một tên hán tử bước xuống làm gì” Lý Thanh bĩu môi không hài lòng, nhưng ngay sau đó, hắn ta cảm thấy xung quanh rơi xuống Minh Vực.

Trong thời gian diễn ra Đại hội Lục Thành, trên đường thường xuyên diễn ra các cuộc thi đấu, những người xung quanh cũng không thấy hoảng hốt, chỉ hò reo càng náo nhiệt hơn.

Đoàn người thành Mộ Tinh này ngoại trừ Kỷ Bá Tể có chút thanh danh, những người khác đều không ai biết đến, Lý Thanh đã đến Đại hội Lục Thành ba lần, đương nhiên cũng không để loại tiểu bối như Phàn Diệu vào mắt, hắn ta lập tức cười lạnh: “Không biết trời cao đất rộng.”

Phàn Diệu cũng có hơi lung lay, người này trông có vẻ lợi hại, lỡ thua ngay trên đường, sẽ không bị mất mặt chứ?

Tiếng nói của Minh Ý vang lên từ phía sau: “Lấy một sợi tóc của hắn, đó là chiến thắng của ngươi.”

Tinh thần vững vàng, Phàn Diệu nhìn về phía ngọn tóc của đối thủ.

Có mục tiêu thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều, hắn tập trung sức mạnh, ra tay trước.

Ánh sáng màu tím bừng lên trên đường, những người xem náo nhiệt lập tức đổ dồn về, chen lấn khiến chiếc xe thú của bọn họ kêu ầm ĩ.

“Là đấu giả trẻ tuổi, ấy vậy mà có thể ra nhiều chiêu với Lý Thanh như thế.”

“Đều là nguyên lực màu tím, nhưng Lý Thanh vẫn già dặn hơn nhiều.”

“Người này tên gì? Thành Mộ Tinh à?”

Hai nắm đấm va vào nhau, sức mạnh của đối thủ khiến cánh tay hắn ta tê rần. Phàn Diệu phấn khích, cẩn thận quan sát cách thức của hắn ta, sau đó học theo các chiêu thức của hắn ta rồi trả đòn.

Càng đánh càng hăng, Lý Thanh nóng ruột: “Ngươi người này, đam án cắp độc môn tuyệt học của ta?”

Phàn Diệu khờ khạo hỏi: “À, không thể học sao?”

Lý Thanh tức giận đến run lẩy bẩy, độc môn tuyệt học! Của nhà hắn! Ngươi nói có được học hay không!

Ngay chính khoảnh khắc run rẩy hắn ta đã lộ ra sơ hở, Phàn Diệu nhanh chóng bắt được, vung mạnh một đạo nguyên lực ném qua, phá vỡ lá chắn của hắn ta, cắt đứt một sợi tóc bay lơ lửng.

Sợi tóc rơi xuống đất, thắng bại đã được định đoạt.

Xung quanh vang lên tiếng hít thở lạnh gáy, Minh Ý lại cười, lớn tiếng gọi hắn: “Phàn Diệu, đi thôi.”

Giọng nói của nàng rõ ràng lại vang dội, tất cả mọi người đều nghe rõ cái tên này. Phàn Diệu ôm quyền chào Lý Thanh đang ngây người, vui vẻ lên xe.

“Hắn thật là lợi hại.” Vừa lên xe, Phàn Diệu đã nói, “Ta chỉ may mắn mới thắng được.”

Minh Ý lắc đầu: “Ngươi có thể thắng là vì ngươi lợi hại hơn hắn.”

La Kiêu Dương giật mình, không thể tin được nhìn Phàn Diệu một cái: “Đó là đấu giả thành danh của thành Trục Nguyệt, chúng ta bao nhiêu tuổi, sao có thể lợi hại hơn họ được?”

“Đấu giả không dựa vào tuổi tác, mà dựa vào thiên phú và sự hiểu biết về tu tập.” Minh Ý sửa lỗi cho bọn họ, “Có thể tuổi tác cao hơn sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn, nhưng không nhất thiết phải mạnh hơn.”

Có câu nói này của nàng, mấy người lần đầu tiên tham gia Đại hội Lục Thành này bỗng nhiên tự tin hẳn lên. Dù sao đây cũng là Minh Hiến, những gì nàng nói chắc chắn là đúng.

Kỷ Bá Tể nhếch mép nhìn nàng.

“Làm sao vậy.” Nàng nhẹ nhàng hỏi.

“Cảm thấy thù lao sư phụ cho nàng hơi thấp.” Hắn cong môi, “Người như nàng, thói quen lo lắng cho đội ngũ đã ăn sâu vào xương tủy, đâu chỉ là một chú khí sư.”

Minh Ý khẽ cười: “Trước đây mấy người ta dẫn theo, thật sự không thể không lo lắng, nhưng năm nay, ta là một chú khí sư yếu đuối, ngươi là dẫn đầu, phải chiếu cố ta nhiều hơn.”

Chú khí sư có nguyên lực yếu hơn so với đấu giả bình thường, lúc đối chiến thường là nơi tập trung trung hoả lực của toàn đội, cho nên bọn họ thường hay nói rằng: Chú khí sư trong Đại hội Lục Thành luôn rất trẻ, vì bọn họ không thể sống đến già.

Kỷ Bá Tể nhìn nàng, trong lòng thực sự thích sự kiêu hãnh của nàng. So với sự uốn mình nịnh nọt trước đây, bây giờ nàng mới là chính mình, cao cao tại thượng nhưng lại cúi thấp đầu, như một chú thiên nga ưu nhã, khiến người ta muốn xoa bóp chiếc cổ trắng ngần của nàng.

Nhưng hắn không thể, thời điểm xuất phát Minh Ý và hắn đã ước định với nhau, trong chuyến đi này, bọn họ sẽ không nói chuyện nhi nữ tình trường, không làm những việc thân mật, chỉ tập trung vào việc chiến thắng trong cuộc thi.

Thở dài một tiếng, hắn kiềm chế dời mắt sang chỗ khác.

Ngay ngày đầu tiên đến thành Trục Nguyệt đã gây náo loạn trên đường, đoàn người của bọn họ hiển nhiên trở thành chủ đề bàn tán của các tửu lâu, khách điếm, là câu chuyện dư trà tửu hậu của các thành lớn, những người ở thành Triều Dương cũng tìm đến cửa, chặn Minh Ý lại trong khách điếm nơi bọn họ lưu trú.

“Không ngờ nhiều năm như vậy, Triều Dương lại dưỡng ra một kẻ vong ơn phụ nghĩa như ngươi.” Minh Tâm lạnh lùng nhìn nàng, “Bây giờ kinh mạch của ngươi đã bị phá hủy mà vẫn tham gia thi đấu, chẳng phải là muốn tát vào mặt thành Triều Dương của chúng ta sao? Hãy chờ xem, ta sẽ không để ngươi vào được vòng thi đấu thứ hai đâu.”

Minh Ý ngại ngùng gãi đầu mày: “À cái đó, vòng thi đấu của chú khí sư ngày thứ ba mới bắt đầu.”

Minh Tâm sững sờ, càng tức giận hơn: “Một chú khí sư tầm thường, ngươi còn dám vênh váo đến mức này sao?”

Minh Ý: “…”

Nàng đang gấp chăn, nhóm người này đến đây tìm nàng gây sự, ai mới là người vênh váo chứ?

Ném chăn ra ngồi xuống mép giường, nàng ngẩng đầu cười: “Ta là nữ tử, lại bị tổn hại kinh mạch, các ngươi còn quan tâm đến ta như vậy, sợ thua à?”

“Ngươi đang nói đùa gì vậy, thành Triều Dương sẽ thua sao?” Ngụy Trường Sinh cười lạnh, “Lần trước gặp các ngươi đều chưa dùng hết sức, các ngươi sẽ không nghĩ rằng cái đội ngũ rách nát của một thành trì nhỏ bé như Mộ Tinh có thể chen chân vào thượng tam thành chứ?”

“Không có nơi nào rách nát cả, chỉ có con người là rách nát thôi.” Minh Ý thâm trầm nhìn họ, “Ta cũng rất muốn nhìn xem, các vị đấu giả thượng đẳng được phong, được thưởng năm nay rốt cuộc có thể đạt được thành tích gì.”

🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Nhập Thanh Vân phát sóng trên nền tảng nào, dự kiến vào năm nào? (9 ký tự, viết liền, viết hoa chữ cái đầu, không dấu, có số)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.