Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Nhưng hắn lại nhớ ra, kinh mạch của Minh Ý là bị tổn thương, nàng chỉ có thể dùng cách này mới có thể vận hành nguyên lực, căn bản là không có lựa chọn nào khác.
Giống như việc múc nước vậy, có người dùng thùng gỗ, Minh Ý dùng chính là sọt tre, nàng phải tốn gấp đôi sức lực so với người khác, và phải đợi đến sau mười chiêu mới có thể sử dụng nguyên lực.
Sở Hà nhìn nàng với ánh mắt đầy kính nể.
Vẻ mặt Minh Ý vẫn bình thản, hoàn toàn không cảm thấy đây là chuyện gian lao cực khổ g, thậm chí còn đang suy nghĩ về những động tác vừa rồi của mình, liệu có gì thiếu sót không.
Cửa sương phòng phía trước mở ra, Kỷ Bá Tể rên rỉ một tiếng vịn vào khung cửa.
Vẻ mặt nàng dịu dàng xuống, nàng nhanh bước đến đỡ hắn, mím môi: “Nói sẽ đến đón ngươi, ngươi vội vàng ra ngoài làm gì.”
Liếc nhìn nhìn ra ngoài một cái, Kỷ Bá Tể môi tái nhợt nói: “Tên đó không dễ đối phó, nếu bị thương nặng, không thể giải thích với Cung Vương.”
“Ta đi giải thích.” Minh Ý thản nhiên nói, “Ngươi đả thương hắn, là xúc phạm Cung Vương, ta đả thương hắn, là do hắn vô dụng.”
Ai mà không biết nàng là Kim Thoa Đấu Giả đích thân Đại Tư sắc phong, hơn nữa lại còn là phận nữ nhi, với phong tục khinh thường nữ tử ở Mộ Tinh, nếu thua nàng, Đàm gia thậm chí không có mặt mũi để yêu cầu một lời giải thích.
Kỷ Bá Tể mỉm cười, nhưng lại ho nhẹ hai tiếng, dọa Minh Ý vội vàng đỡ hắn ra ngoài, vừa đi vừa dặn dò hắn cẩn thận.
Ngôn Tiếu đi theo sau, lương tâm của y giả khiến y rất muốn nhắc nhở Minh Ý rằng, ngoại thương không thể khiến người ta ho nhanh như vậy, hắn cũng không sốt, cũng không phong hàn, đây toàn là bộ dạng xấu hổ cầu xin lòng thương xót của nàng mà thôi.
Thế mà, Minh Ý nhìn Kỷ Bá Tể đầy âu yếm, y cảm thấy dù hắn có nói gì, nàng cũng sẽ không nghe thấy.
Ngôn Tiếu lau mặt, đành đè nén lại lương tâm của mình.
Minh Ý dìu Kỷ Bá Tể trở về, cho hắn uống thuốc trị thương, thay thuốc ngoài da cho hắn một lần nữa, sau đó mới đến viện tử của Tần Thượng Vũ.
Công tử Đàm gia bị trọng thương, tin tức nhanh chóng truyền ra ngoài, người Đàm gia cùng với những người của Cung Vương phủ như đang chờ đợi, nhanh chóng ngồi ở đại đường.
Thế nhưng, bọn họ không ngờ rằng người đến lại là Minh Ý.
Tần Thượng Vũ vốn có chút khó xử, Minh Ý ra tay quá nặng, người đó có thể nửa năm không thể xuống giường, nhưng Minh Ý vừa vào cửa liền quỳ xuống lau mặt, nức nở khóc: “Sư trưởng, phải làm sao đây, bọn họ có đến gây khó dễ cho ta không? Ta, ta thực sự không cố ý đâu, ai mà biết một chưởng đó lại khiến hắn bay ra ngoài, bay cao vút luôm…”
Khóe miệng giật giật, Tần Thượng Vũ ho nhẹ nhắc nhở: “Các vị đại nhân đều ở đây.”
Minh Ý quay đầu lại, làm như mới thấy bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lập tức đứng dậy, liên tục than thở: “Lỗi tại ta, xin lỗi.”
Mặt người Đàm gia xanh mét, người Cung Vương phủ lại hành lễ với nàng: “Không ngờ rằng nửa năm không gặp, nguyên lực của Kim Thỏa Đấu Giả lại tăng nhanh như vậy.”
“Ta chỉ đi đến thành Triều Dương một chuyến, mở mang tầm nhìn thôi.” Minh Ý tủi thân nói, “Nguyên lực cũng không tăng bao nhiêu.”
Thành Triều Dương, Đàm Trung Nguyệt cũng đã từng đến, thậm chí còn lấy đó làm niềm tự hào.
Người Đàm gia muốn nói gì đó, nhưng lại bị nàng nghẹn họng không nói nên lời, chỉ im lặng một lúc sau rồi phẫn nộ nói: “Bị thương nặng như vậy, vậy phải làm sao?”
“Còn làm sao được nữa.” Minh Ý nháy mắt, “Đương nhiên chỉ có thể dưỡng thương cho tốt, dù sao cũng có thư khiêu chiến, các vị không thể phá vỡ quy củ của đấu sĩ, ép tội ta chứ?”
Người Cung Vương phủ ngạc nhiên quay lại nhìn người Đàm gia sau lưng: “Đã hạ thư khiêu chiến?”
“Có… nhưng theo lý mà nói, so tài ở Nguyên Sĩ Viện sao lại đến mức hạ thư khiêu chiến, rõ ràng là cố ý gây thương tích nặng.”
Minh Ý lắc đầu: “Chấn thương khi thi đấu là chuyện thường tình của đấu sĩ, sao có thể vì ai đó bị thương mà đổ lỗi cho ta cố ý gây thương tích nặng? Vậy Kỷ đại nhân còn nằm trên giường, có phải là Đàm công tử cố ý gây thương tích nặng hay không? Nói về thư khiêu chiến, ta chỉ là phận nữ nhi, chỉ biết quy củ thi đấu ở nông thôn, lại ít khi ra tay với người khác trong Nguyên Sĩ Viện, làm sao biết được khi thi đấu không cần hạ thư khiêu chiến?”
Nói rồi, nàng lại vỗ ngực: “May mắn là lúc đó đã hạ thư khiêu chiến, nếu không, Cung Vương phủ và Đàm gia cùng đến, ta, một tiểu cô nương không nơi nương tựa làm sao có thể đối phó?”
Được Kỷ Bá Tể sủng ái, lại là Kim Thoa Đấu Giả do Đại Tư thân phong, mà còn gọi là tiểu cô nương không nơi nương tựa? Đàm gia vô cùng tức giận, nhưng có thư khiêu chiến, thực sự không thể truy cứu trách nhiệm của nàng, chỉ có thể để Kỷ Bá Tể đưa ra lời giải thích.
Nhưng không may, Kỷ Bá Tể bị Đàm Trung Nguyệt đánh trọng thương.
Nhớ đến điều này, Tần Thượng Vũ xị mặt: “Còn nửa tháng nữa là đến Đại hội Lục Thành, công tử nhà ngươi vào lúc này đánh trọng thương Bá Tể, có ý đồ gì? Chuyện này, ta còn phải bẩm báo với Tư Thượng mới được.”
Khí thế kiêu ngạo lúc nãy bỗng chốc tan biến, người Đàm gia hoang mang nhìn về phía người Cung Vương phủ, Cung Vương phủ cũng có chút bất đắt dĩ, chỉ có thể đứng dậy cúi đầu chào Tần Thượng Vũ: “Thi đấu sắp diễn ra, tin tức này truyền ra ngoài khó tránh khỏi khiến lòng người trong thành hoảng sợ, còn thỉnh sư trưởng thứ lỗi.”
Ý của bọn họ là muốn chuyện lớn hóa nhỏ.
Tần Thượng Vũ gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó nói với Minh Ý: “Lần sau ngươi cũng chú ý một chút, sao lại ra tay mạnh như vậy khi thi đấu?”
“Ta đã hiểu.” Minh Ý ngoan ngoãn đáp.
Sau đó nàng đã thuận lợi rời khỏi đại đường, trên đường về còn ghé vào phòng bếp lấy một đĩa điểm tâm, chia cho mấy tiểu nha đầu khác, chỉ giữ lại một miếng cho chính mình.
“Còn ta thì sao?” Đôi mắt đen láy của Kỷ Bá Tể mang vẻ hơi tủi thân.
Minh Ý cắn miếng điểm tâm, nói: “Trước đây ngươi không thích ăn những thứ này.”
“Bây giờ thích rồi.” Hắn bĩu môi, “Muốn ăn.”
Nửa miếng bánh ngọt nghẹn ngang cổ, Minh Ý cau mày nhìn hắn, chưa kịp nói gì thì hắn đã tiến đến, hôn nhẹ lên môi nàng.
Vị ngọt thanh của bánh lan tỏa, Kỷ Bá Tể liếm môi, hài lòng ngả người ra, rồi lại hít một hơi giữ chặt vết thương, vốn còn muốn tỏ ra đáng thương, nhưng chỉ thấy Minh Ý mắt trợn trắng.
Tự làm tự chịu.
“Ngươi cũng không nhìn xem chúng ta đang ở đây à.” La Kiêu Dương cau mày nhăn mặt.
Minh Ý mặt không biểu cảm tiếp tục ăn bánh ngọt: “Vị đại nhân này vốn dĩ không cần quan tâm đến thể diện gì —— Lúc nãy chúng ta nói đến đâu rồi?”
“Nói đến việc Đàm gia không thể theo chúng ta đến Đại hội Lục Thành.” Phàn Diệu siết chặt nắm tay.
Sở Hà cũng rất vui, không có những kẻ quyền quý này cản trở, bọn họ có thể đánh một trận thật tốt.
“Đại hội Lục Thành không đơn giản như các ngươi nghĩ, so với tất cả các cuộc thi đấu trước đây, nó phức tạp và cũng tốn thời gian nhất, vì vậy các ngươi phải chuẩn bị tốt.” Minh Ý nhìn bọn họ nói, “Trước tiên đừng nói đến việc có thể thực sự chiến thắng hay không. Ngay cả khi chiến thắng, vẫn còn nhiều thử thách khác đang chờ đợi các ngươi.”
Thử thách ở đây, không chỉ đơn giản là ám chỉ việc thi.
Kỷ Bá Tể nghe hiểu, nhưng La Kiêu Dương và những người khác có vẻ không hiểu lắm. Bọn họ thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy hội trường thi đấu, làm sao có thể nghĩ được đến những chuyện sâu xa như vậy.
Bất quá dù sao đi nữa, Đại hội Lục Thành đã gần ngay trước mắt, các cao thủ từ các thành khác nhau lần lượt xuất hiện, bọn họ cũng không muốn làm mất mặt thành Mộ Tinh.
Gợi ý pass 8 chương sau: Khi còn là chiến thần của thành Triều Dương ở Thanh Vân Giới, người ta thường gọi Minh Ý là gì? (13 ký tự, có dấu, không cách, viết hoa ký tự thứ nhất và thứ 7.)
Gợi ý thêm: Đ _ _ _ t _ M _ _ _ g i a; là tên của một chương trong 20 chương đầu.