Nhập Thanh Vân

Chương 161: Đại hội Lục Thành (3)




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Trước Đại hội Lục Thành một ngày, Tần Thượng Vũ gọi bọn họ đến một chỗ, bộ dạng có chút không đành lòng, nhưng vẫn đưa cho mỗi người một bộ tranh vẽ 

“Những người này là người thừa kế của các thành, các ngươi nhìn kỹ mặt mũi.” Ông né tránh ánh mắt bọn họ, thấp giọng nói, “Nếu gặp bọn họ, đừng để bọn họ sống, Đại Tư sẽ thưởng thêm cho các ngươi.”

La Kiêu Dương và những người khác nghe mà như lọt vào sương mù, cầm bức họa lên xem, lẩm bẩm: “Đừng để bọn họ sống sót? Người thừa kế của các thành đều rất lợi hại, là chúng ta có thể sống sót hay không mới đúng chứ.”

Kỷ Bá Tể liếc mắt nhìn qua những người trên tranh vẽ, sau đó nhìn về phía Minh Ý.

Minh Ý dường như đã quen với những việc như thế này, lông mày cũng không thèm động, sau khi xem qua tất cả các bức tranh một lần, nàng đặt chúng sang một bên.

Tần Thượng Vũ nhìn nàng, thở dài một tiếng: “Ta cũng biết yêu cầu như vậy đối với ngươi có chút khó xử, nếu không giết được cũng không sao, ta sẽ trở về nói rõ ràng với Đại Tư.”

“Nói rõ ràng?” Minh Ý nhìn ông lắc đầu: “Đại hội Lục Thành chính là cơ hội tốt để các thành tiêu diệt người thừa kế của nhau. Một khi thành công, dù thành trì lợi hại đến đâu cũng sẽ suy yếu dần theo năm tháng, giống như thành Mộ Tinh bảy tám năm trước. Lệnh giết người này của Tư thượng là việc mà mỗi người đều phải thực hiện, nếu không cố gắng hết sức, ngài sẽ bị truy cứu trách nhiệm.”

Sở Hà nghe vậy liền đứng thẳng người: “Còn có chuyện như vậy?”

“Điều này thật quá hoang đường, chúng ta chỉ đến để thi đấu…”

“Đừng cảm thấy vô lý, bởi vì dù các ngươi không giết người khác, trong lúc thi đấu, các đội khác cũng sẽ dốc hết sức để lấy mạng Kỷ Bá Tể.” Minh Ý lắc đầu, “Đây là chuyện mà mọi người đều biết rõ, chỉ là từ trước đến nay các ngươi huấn luyện rất thuần túy, Tần sư trưởng mới lo sợ các ngươi không chấp nhận được.”

Kỷ Bá Tể gấp gọn các bức tranh lại: “Chuyện nhỏ, tùy cơ ứng biến thôi.”

La Kiêu Dương và những người khác cũng nghĩ thông suốt: “Chiến trường mà, đao kiếm vô tình, đến lúc đó cứ xem tình hình rồi làm vậy.”

Tần Thượng Vũ có chút cảm động, ông luôn nghĩ rằng thân phận Minh Ý đặc biệt, nàng không phải là người của thành Mộ Tinh, chưa chắc sẽ nghe lời như vậy, nhưng không ngờ nàng lại hiểu và còn thông cảm cho ông, điều này khiến ông cảm thấy mình có chút nhỏ nhen.

Thở dài một tiếng, ông nghiêm túc nói: “Chuyến đi này đầy rẫy nguy hiểm, từng người các ngươi đều phải cẩn thận. Chúng ta còn có ba bốn vị đấu giả thay thế đi cùng, nếu không chịu nổi, các ngươi cứ rút lui.”

“Vâng.”

Ngày mà thành Trục Nguyệt treo cao khay bạc, Đại hội Lục Thành cuối cùng cũng đến.

Ngày đầu tiên không cần dùng thần khí, chú khí sư cũng không lên sân khấu. Minh Ý cùng Tần Thượng Vũ ngồi vào ghế khán giả, nhìn phạm vi to lớn của Minh Vực dần dần rơi xuống, che phủ toàn bộ ngọn núi nhỏ phía trước.

Sân bãi Đại hội Lục Thành rất rộng, không thể nhìn hết bằng mắt thường, vì vậy có những đấu giả lợi dụng sự khúc xạ của bức tường Minh Vực, tạo ra sáu chiếc gương lớn, mỗi mặt gương chiếu vào người của một thành trì.

Lúc đầu, chỗ ngồi quanh ba tấm gương phía trước là nơi có nhiều người ngồi nhất, vì đó là ba thành trì lớn, những đấu thủ được cử ra luôn thu hút sự chú ý hơn. Nhưng khi gương thứ sáu xuất hiện gương mặt của Kỷ Bá Tể, Minh Ý nhận thấy xung quanh mình ngày càng nhiều người ngồi xuống.

Mặc dù, phần lớn là phụ nhân và khuê các quý nữ.

“Vị đấu giả này tuấn tú quá, trước kia nghe người ta nói ta còn không tin, thật sự có người có thể tranh sáng với ánh trăng.”

“Hắn tên là Kỷ Bá Tể, người của thành Mộ Tinh, nghe nói là có nguyên lực màu đen, còn có thể dùng nguyên lực tạo ra tòng thú.”

“Thật lợi hại.”

Trong sân bãi thi đấu, bởi vì bị Minh Vực ngăn cách nên không thể nghe hay nhìn thấy bên ngoài, nhưng không hiểu sao, khi mọi người đang bàn tán, Kỷ Bá Tể dường như có cảm giác, đột nhiên liếc nhìn vào bức tường Minh Vực phản chiếu hình dáng của mình.

Đôi mắt sáng sâu thẳm, đôi môi mỏng nhẹ mím, đường nét căng thẳng toát ra vài phần sát khí.

Minh Ý khóe miệng giật nhẹ, không nhịn được trợn trắng mắt.

Hôm nay là trận đấu một đối một, tuy ít người, nhưng cũng khá nguy hiểm, hắn thì hay rồi, còn có tâm trạng đùa giỡn.

Cơ mà hắn vừa liếc mắt một cái, những quý nữ xung quanh đang giữ ý tứ đột nhiên trở nên náo động, còn có người hô to: “Tể Tể! Tể Tể tất thắng!”

“Tể Tể độc nhất vô nhị!”

“Tể Tể, ngươi là báu vật trong lòng của dì!”

Tiếng cổ vũ vang dội khiến những khu vực ngồi gần đó không ngừng nhìn sang.

“Người của thành Mộ Tinh đến đông như vậy sao?” Bạc Nguyên Khôi thắc mắc hỏi.

Bên cạnh có người cười khổ trả lời: “Không, đó đều là quý nhân từ các thành trì khác đến xem náo nhiệt.”

Bạc Nguyên Khôi: “…”

Người từ các thành trì khác ủng hộ các đấu giả của mình là quy củ từ trước đến nay, Kỷ Bá Tể này quả thật là dễ gây thù oán.

Không chỉ khuôn mặt dễ gây thù hận, thực lực cũng vậy, hôm nay là trận đấu một đối một, ban đầu không đến lượt hắn ra sân, nhưng vì hắn chủ động chọn tham gia, nên những người từ các thành trì khác nhất định sẽ vây quét hắn trước.

Bạc Nguyên Khôi đoán không sai, những người từ các thành phố khác trên các tấm gương không ai ra tay với nhau, mọi người đều nín thở dò xét nguyên lực, tất cả đều tiến về phía Kỷ Bá Tể.

“Có lẽ sẽ bị bao vây mất thôi.” Phàn Diệu lo lắng, “Sao hắn không tránh đi một chút, cứ đứng mãi giữa rừng làm gì vậy.”

Sở Hà nhìn mấy tấm gương bên cạnh, trầm ngâm nói: “Có lẽ hắn không để mấy người đó vào mắt.”

Trận đấu của ngày đầu tiên, các thành trì khác đều cử những người yếu nhất trong đội ngũ tham gia, Kỷ Bá Tể hiển nhiên sẽ không để bọn họ vào mắt. Tuy nhiên, kiến nhiều cắn chết voi, nếu thật sự bị năm người đó bao vây, tình huống của hắn cũng rất nguy hiểm.

Minh Ý nín thở tập trung, chỉ thấy Kỷ Bá Tể đang đi bỗng nhiên dừng lại.

Phía trước bên trái có người, phía sau bên phải cũng có người đang tiến lại gần.

Đấu giả không cần phải đấu tay đôi với nhau, cách xa mười trượng đã có thể ra tay rồi. Vừa xác định vị trí, ngay lập tức ba tấm gương đồng loạt phát ra ánh sáng tím, cùng hướng về phía Kỷ Bá Tể.

Tấm gương thứ sáu bị ánh sáng màu tím bao phủ, không nhìn rõ tình hình, người bên ngoài quan sát vô cùng lo lắng, nhón chân đứng dậy.

“Người đâu rồi? Tể Tể đâu rồi?”

“Nhiều nguyên lực màu tím như vậy ức hiếp một mình hắn, quá đáng thật!”

“Lại có thêm nguyên lực màu tím bay tới.”

“Tể Tể, mau chạy đi!”

Minh Ý ban đầu cũng căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy vị trí của Kỷ Bá Tể cũng xuất hiện ánh sáng tím, nàng mới giãn mày dựa vào ghế thái sư, khẽ cười: “Ranh ma thật đấy.”

Tần Thượng Vũ cũng nhận ra, vừa trách móc vừa tự hào nói: “Cũng không biết học từ ai, lại thông minh như vậy.”

Minh Ý cười gật đầu: “Là sư trưởng dạy tốt.”

“Đâu có đâu có.”

Nhìn hai người còn bình tĩnh trò chuyện, La Kiêu Dương lo lắng đến mức vò đầu bứt tai: “Nhiều đấu giả có nguyên lực tím như vậy, hắn phải lanh lợi cỡ nào mới đánh bại được bọn họ chứ, các người nói rõ ra đi.”

Minh Ý hất cằm ra hiệu cho hắn nhìn vào tấm gương thứ sáu.

Đúng là bị nguyên lực màu tím bao phủ, nhưng nguyên lực màu tím đó lại bay ra ngoài, vừa hay va chạm đẩy lùi một vài đòn tấn công.

Ngụy trang nguyên lực của mình là điều mà nhiều đấu giả không muốn học, dù sao cũng phải nỗ lực nửa đời mới tu luyện được nguyên lực xanh lam hoặc tím, màu sắc này biểu thị cho thực lực, không có lý do gì để che giấu, học chỉ thêm vô ích.

Nhưng thật không may, trên đời lại có những người có nguyên lực nằm ngoài bảy màu, không thể không học được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.