Nhập Thanh Vân

Chương 162: Đại hội Lục Thành (4)




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Hồi đó Minh Ý học cách ngụy trang nguyên lực là vì nguyên lực trắng thuần của nàng rất dễ bị nhắm vào trong Đại hội Lục Thành, nàng đã tinh thông bảy loại nguyên lực với các hình thái và cách phát lực, để đối phó với các tình huống khác nhau. Còn Kỷ Bá Tể…

Minh Ý cảm thấy hắn học thứ này không chỉ để tham gia Đại hội Lục Thành, nhưng rõ ràng lúc này thứ đó đã giúp hắn rất nhiều. Nguyên lực màu tím dính với nhau thành một mớ, tạo thành một lớp chướng khí mù mịt, những người từ các thành trì khác muốn dùng nguyên lực để cảm nhận vị trí của Kỷ Bá Tể, nhưng khắp nơi đều là nguyên lực màu tím, chỉ duy nhất không thấy nguyên lực màu đen.

Trong một khoảnh khắc lơ đãng, người của thành Triều Dương đã bị nguyên lực màu tím xuyên qua bụng, trọng thương và bị loại.

Một người bị thương rơi khỏi Minh Vực, người của các thành khác bắt đầu có suy nghĩ. Bọn họ đã thầm đồng ý loại bỏ Kỷ Bá Tể trước, nhưng không chịu nổi việc có người thừa nước đục thả câu, muốn nhân cơ hội loại bỏ cả bọn họ nữa.

Trong chốc lát đám người này không nghĩ được rằng Kỷ Bá Tể sẽ ngụy trang nguyên lực, bọn họ chỉ nghĩ rằng nguyên lực màu tím đó là của một người nào đó trong số họ, lập tức vòng vây trở nên lỏng lẻo.

Người của thành Phi Hoa nhìn vào mặt gương, đấu giả của bọn họ đang tức giận, bất ngờ bị một đạo nguyên lực màu tím cuốn lên trời, rồi rơi mạnh xuống đất, lập tức bị loại khỏi Minh Vực.

Tình trạng của thành Tân Thảo cũng tương tự, nguyên lực màu tím có tốc độ di chuyển rất nhanh, bọn họ không chống đỡ nổi hai mươi chiêu đã bị trọng thương.

Các khán giả trước tấm gương thứ sáu dần hiểu ra, bởi vì bọn họ thấy trong cảnh vật có những âm thanh đánh đấm và tiếng rên rỉ liên tục, hướng di chuyển cũng không ngừng thay đổi, nhưng bóng dáng của Kỷ Bá Tể vẫn sừng sừng ở đó. Nhưng người bên trong cho đến khi người cuối cùng của thành trì khác bị loại, vẫn không hiểu ai là người đứng vững đến cuối cùng.

“Trận đầu tiên, thượng tam thành là Mộ Tinh, Thương Tuyết và Phi Hoa.”(*)

(*): ở trên tg đã nói qua thành Phi Hoa bị cuốn bay nhưng không hiểu sao ở chỗ này lại có tên nên là cứ coi như tg lag đi nhé :))

Tiếng cồng vang lên, khán đài nhốn nháo.

Bao nhiêu năm rồi mới nghe thấy tên thành Mộ Tinh trong danh sách thượng tam thành, đây còn là vị trí đầu tiên của trận đấu đầu tiên, Kỷ Bá Tể quả thật không tầm thường.

Nhóm quý môn từ thành Mộ Tinh đến xem đều vui mừng khôn xiết, còn trước tấm gương của thành Triều Dương và thành Trục Nguyệt lại lặng ngắt như tờ.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào Kỷ Bá Tể trong gương, sắc mặt âm trầm, suy nghĩ sâu xa.

“Trời ơi, cuối cùng chúng ta cũng thắng một lần rồi!” La Kiêu Dương đến đón Kỷ Bá Tể ra, hai tay ôm lấy cánh tay hắn, hận không thể nhấc hắn tung lên trời, “Giỏi lắm, lần này chúng ta cuối cùng cũng có thêm tự tin và sĩ khí rồi!”

“Đánh tốt lắm.” Tần Thượng Vũ cũng cố nén lời khen ngợi hắn.

Kỷ Bá Tể mỉm cười nhìn về phía Minh Ý: “Nàng thấy sao?”

Minh Ý đưa tay ra, phối hợp vỗ tay khen ngợi hắn: “Oa, giỏi quá à.”

Rõ ràng là lấy lệ luôn đó, hắn khẽ hừ một tiếng, đưa tay muốn véo má nàng nhưng lại rút về, mím môi nói: “Đi thôi, đi ăn, chiều nay sẽ đến lượt Sở Hà và Phàn Diệu.”

Buổi chiều thi đấu là đấu đôi, Sở Hà và Phàn Diệu luôn phối hợp với nhau rất tốt, nhưng cũng hay mắc phải bệnh chung của người mới, đó là không có đủ tự tin vào bản thân.

Tần Thượng Vũ vỗ vai hai người, nghiêm túc nói: “Không có ai trong các thành trì khác mạnh hơn các ngươi, cứ yên tâm mà đi.”

Sở Hà và Phàn Diệu đều gật đầu, nhưng vì xuất thân không cao, ngày thường cũng ít thấy chuyện đời, nên dù cũng là những đấu giả có nguyên lực màu tím, khi gặp người của các thành trì khác, chung quy cũng có chút sợ hãi.

Lúc dùng bữa, Mạnh Dương Thu và những người khác trong đám người dự bị cũng ngồi cùng. Chiến thắng buổi sáng làm tâm trạng của Mạnh Dương Thu rất tốt, vừa thấy Kỷ Bá Tể liền nói: “Thường thì Đại hội Lục Thành là thời gian khó khăn nhất của thành Mộ Tinh, trong số các thành trì ở đây, không ai coi trọng chúng ta. Nhưng hôm nay khác rồi, nhiều người đều hỏi thăm về ngươi lắm.”

Kỷ Bá Tể quen thuộc với điều này: “Năm ngoái cũng có nhiều người hỏi thăm về ta.”

“Không giống đâu, năm trước ta không cảm thấy thành Mộ Tinh có thể thắng. Nhưng năm nay, ta thấy có hy vọng rồi.” Ánh mắt Mạnh Dương Thu sáng rực nhìn Kỷ Bá Tể, hắn dừng lại một chút, ánh mắt từ từ chuyển sang Minh Ý.

Mạnh Dương Thu muốn nói nhưng lại thôi, sợ mạo phạm nàng, nhưng ánh mắt cho thấy hắn đã hiểu nàng là ai.

Minh Ý mỉm cười, không nói gì thêm, nhưng cảm xúc trong lòng Mạnh Dương Thu lại dâng trào. Minh Hiến luôn là mục tiêu của hắn, hắn luôn muốn thắng nàng một lần, ai ngờ số phận lại trêu ngươi như thế, nàng thế mà lại là nữ nhi, còn ở ngay trước mắt hắn nữa chứ

Lần đầu Mạnh Dương Thu gặp nàng kỳ thực nên nhận ra nguyên lực của nàng, chỉ là điều đó quá vô lý nên hắn không dám tin, không ngờ tới thế đạo lại có thể vô lý đến mức này.

Nàng còn có thể tham gia Đại hội Lục Thành khiến Mạnh Dương Thu rất vui, thậm chí hắn muốn nói thêm vài câu với nàng.

Cơ mà hắn còn chưa kịp tìm từ ngữ thích hợp, Kỷ Bá Tể ngồi bên cạnh đột nhiên cười và hỏi Minh Ý: “Món ớt cay xào ớt cay này chẳng phải là món nàng thích nhất sao?”

Minh Ý bất đắc dĩ: “Đại nhân, đây là món ớt xào thịt gà.”

“Vậy nàng ăn nhanh đi, lát nữa chúng ta sẽ cùng đến khán đài nói chuyện một chút về đối thủ buổi chiều.”

Minh Ý gật đầu, ăn uống nhanh nhẹn và tao nhã, sau đó lau miệng và đứng dậy gật đầu chào mọi người.

Mạnh Dương Thu nhìn nàng ăn cơm, không có cơ hội nói nửa lời, vừa thấy nàng đặt đũa xuống và đứng dậy, thì Kỷ Bá Tể đã chắn trước mặt nàng đến cả cái bóng cũng không thấy, kéo nàng đi mất.

Mạnh Dương Thu đứng ngẩn ra tại chỗ.

La Kiêu Dương xem đến buồn cười, vỗ vai hắn: “Huynh đệ, vị kia trong đội không phải là người chúng ta có thể mơ tưởng đâu.”

Mạnh Dương Thu thở dài: “Hắn bây giờ sao lại độc đoán như vậy chứ, ta chỉ muốn nói vài câu thôi chứ bộ.”

“Người mới biết yêu ấy mà, ai cũng vô lý như vậy hết.” Tần Thượng Vũ ra vẻ từng trải nhìn bóng hai người rời đi, “Không hổ là đồ nhi của ta, giống y hệt ta khi còn trẻ.”

Mọi người: “…”

Chưa bàn đến chuyện Kỷ Bá Tể có phải người mới biết yêu hay không, chỉ riêng khuôn mặt anh tuấn phiêu dật của hắn, so với dáng vẻ cường tráng mạnh mẽ của Tần sư trưởng, nhìn kiểu gì cũng thấy không hề giống nhau á.

La Kiêu Dương và mọi người không nói gì, cúi đầu tập trung ăn cơm, Mạnh Dương Thu cũng cười gượng vài tiếng, vội chuyển chủ đề.

Trận đấu buổi chiều diễn ra sau giờ ăn trưa, Phàn Diệu và Sở Hà rất căng thẳng, tiến đến gần Minh Ý để nghe nàng và Kỷ Bá Tể nói cái gì, lo lắng rằng nàng sẽ đặt ra những mục tiêu mà bọn họ không thể hoàn thành.

Tuy nhiên, vừa bước vào đã nghe thấy Minh Ý nói: “Cứ coi như bọn họ đã thua rồi đi, vậy các trận sau chúng ta cần phải thắng chín trận.”

Tâm trạng nhẹ nhõm một chút, nhưng sau đó Phàn Diệu lập tức cảm thấy không phục: “Sao lại coi như chúng ta đã thua? Chúng ta còn chưa thua mà.”

Minh Ý nghiêng đầu, đôi mắt hạnh khẽ nhướn lên: “Nhiều khi khí thế quyết định thắng bại mà, khí thế của hai người thế này, chắc chỉ có thể vào hạ tam thành thôi. Nhưng không sao, sau đó chúng ta vẫn có thể giành lại chiến thắng mà ha.”

Nói thì có lý đó, nhưng nghe vô tai thấy khó chịu lắm nha. Phàn Diệu và Sở Hà đồng thanh hừ một tiếng, ánh mắt dán vào những nhóm khác đang chuẩn bị thi đấu.

Những người đó trông có vẻ lớn tuổi hơn bọn họ, nhưng như Minh Ý đã nói trước đây, người lớn tuổi có nhiều kinh nghiệm hơn, nhưng chưa chắc đã mạnh hơn.

Vậy thì, cố gắng hết sức thử một lần?

Hai người nhìn nhau, đồng thời hít sâu một hơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.