Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Minh Ý còn chưa kịp nổi giận, cách đó không xa liền có thủ vệ phát hiện ra nàng, gã đang lao tới đây: “Người bên kia, dừng tay!”
Hít một hơi thật sâu, Minh Ý buông đấu giả bên cạnh ra, phi thân chạy như bay đến phía bên kia.
Phía trước có một đấu giả khác đang kết Minh Vực, hắn không giả bệnh mà vẫn đang chăm chỉ truyền nguyên lực vào Minh Vực.
Minh Ý âm thầm nói lời xin lỗi, cách ba trượng ra tay như chớp, đánh nát lá chắn của hắn, giáng một cú vào gáy hắn.
Đấu giả hét lên rồi ngã gục, nàng phi thân qua, ngưng tụ Minh Vực rồi bao bọc mình và hắn ta cùng một chỗ.
Truy binh đuổi tới nhưng lại không phát hiện ra bọn họ, lập tức chạy thẳng về phía trước.
Thở phào một hơi, nàng đặt tay lên Minh Vực, tập trung ngụy trang nguyên lực của mình thành màu nâu đất để thâm nhập vào Minh Vực.
Thông thường muốn thâm nhập vào Minh Vực của trăm người rất khó khăn, ngay lập tức sẽ bị các đấu giả khác nhận thấy không đúng, đẩy ra ngoài. Nhưng mà, bản thân hai người này đang giả bệnh, trăm người không đủ, Minh Vực vô tình lại có chỗ trống, tạo cơ hội cho Minh Ý.
Nàng ngưng tụ nguyên lực của mình thành Minh Vực, nhanh chóng tìm đến Phàn Diệu và Sở Hà. Tuy nhiên, khi tìm thấy vọn họ, cả hai đã nằm bất động, máu dưới thân lan ra thành vũng.
Đấu giả thường bị nội thương, nhưng những vết thương nghiêm trọng trên người bọn họ là do các đấu giả từ những thành trì khác cố ý gây ra, thậm chí có một vết thương chỉ cách tim nửa tấc, cái lỗ máu lớn trông rất khủng khiếp.
Cổ họng nghẹn lại, Minh Ý mắt đỏ hoe, dùng Minh Vực nhanh chóng bao phủ hai người, kéo bọn họ ra ngoài.
Hai người nằm trong Minh Vực, nàng không cảm nhận được hơi thở của bọn họ.
Cổ tay hơi run rẩy, nàng lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, mạnh mẽ kéo bọn họ ra ngoài.
“Thành Mộ Tinh phạm quy, hủy bỏ kết quả hai trận đấu. Thành Mộ Tinh phạm quy, hủy bỏ kết quả hai trận đấu—”
Giọng nói của nội thị lan truyền khắp hội trường nhờ nguyên lực khuếch tán, sau đó vệ binh xông về phía họ và bao vây.
Những người của thành Mộ Tinh trên sân nổi giận: “Dựa vào cái gì mà nói phạm quy? Người sắp chết mà không cứu sao!”
“Rõ ràng là thành Trục Nguyệt chủ biện kém cỏi, tại sao không để Minh Vực đưa họ ra ngoài?”
“Hai người đó đã mất khả năng chiến đấu, vì cái gì người của thành Tân Thảo còn sử nguyên lực công kích?”
“Thành Trục Nguyệt thật vô liêm sỉ! Thật vô liêm sỉ!”
Vô số khăn tay chung trà bị ném về phía khán đài chính, Đại Tư thành Trục Nguyệt vội vã rời đi từ phía khác, những người từ các thành trì khác hưởng lợi thì im lặng không lên tiếng.
Kỷ Bá Tể đạp kiếm phi đến bên Minh Ý, phá vỡ vòng vây của thị vệ bọn họ, chỉ thấy Minh Ý đang ngơ ngác kiểm tra hơi thở của Phàn Diệu, sắc mặt tái nhợt.
Hắn lập tức dùng Minh Vực của mình bao phủ hai người bọn họ, trước tiên chuyển nguyên lực cho hai người đã.
Minh Ý ngước lên, đôi mi run rẩy nhìn hắn: “Bọn họ bị thương rất nặng, ta… ta hành động chậm quá.”
“Không trách nàng, có nhiều người sẽ phải trả giá cho chuyện này.” Kỷ Bá Tể bình tĩnh dẫn Minh Vực về phía mình, quay đầu nhìn đám hộ vệ thành Trục Nguyệt bên cạnh.
Đám hộ vệ vốn định gây khó dễ một phen, vì phá vỡ Minh Vực trăm người là hành động quá ngạo mạn, cũng là một cú đánh vào mặt thành Trục Nguyệt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Kỷ Bá Tể, mỗi người đều vô thức run sợ, như bị bóp nghẹt cổ họng.
Hộ vệ dẫn đầu cứng ngắc nhường đường. Kỷ Bá Tể một tay đỡ Minh Ý, một tay dẫn Minh Vực bọc hai người kia, cùng nhau xuống núi.
Khi Ngôn Tiếu và những người khác vội vàng chạy vào phòng, hơi thở của Phàn Diệu đã yếu đến mức gần như không thể cảm nhận được, còn sót lại chút hơi thở đó là do Kỷ Bá Tể cố gắng truyền một lượng lớn nguyên lực để giữ lại.
Ngôn Tiếu hít một hơi thật sâu, lập tức khâu vết thương lại, yêu cầu mọi người dùng nguyên lực để làm ấm cơ thể cho hai người này.
“Khinh người quá đáng, thật sự khinh người quá đáng!” Tần Thượng Vũ đứng ngoài giận đến mức toàn thân run rẩy. “Nếu không phải là Trịnh Thiều còn chút lương tâm, đã giúp che chắn cho hai người bọn họ vài đòn, thì bây giờ ta chẳng phải chỉ có thể đến đây để nhận xác đệ tử của mình sao?!”
“Tần sư trưởng bớt giận, xảy ra chuyện như thế này không ai muốn cả.” Bạc Nguyên Khôi cũng có chút xấu hổ, “Ta cũng không biết họn họ đang làm gì…”
“Ngươi không biết? Các người thành Trục Nguyệt vì giữ khôi thủ, thật sự là không từ thủ đoạn nào! Ngươi có thể không biết, nhưng rõ ràng ngươi thấy rõ, bọn họ chỉ muốn người của thành Mộ Tinh ta phải chết!”
“Đại hội Lục Thành là cạnh tranh công bằng, hàng năm cũng có người mất mạng, khi mọi người đến đây tham gia đều đã chuẩn bị tâm lý rồi, sư trưởng cần gì phải…”
“Hy vọng trong những trận đấu sắp tới, khi có người của thành Trục Nguyệt không may hy sinh, ngươi cũng có thể nói được những lời này.” Kỷ Bá Tể từ phía sau bước lên, nhẹ nhàng nói.
Bạc Nguyên Khôi giật mình, sau đó cau mày nói: “Không phải chỉ có người của thành Trục Nguyệt ra tay, làm sao ngươi có thể đổ hết thù oán lên đầu người của thành chúng ta? Hơn nữa, trên sân đấu, mọi người đều vì chiến thắng, làm sao có thể có thù oán cá nhân chứ?”
“Ta cũng vì chiến thắng.” Kỷ Bá Tể đỡ lấy Tần Thượng Vũ đang run rẩy đứng không vững, mỉm cười nhẹ nhàng với Bạc Nguyên Khôi. “Con người của ta, không bao giờ mang tư thù cá nhân.”
Bạc Nguyên Khôi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cơ thể đã bị nguyên lực màu đen đẩy ra khỏi khu vực nghỉ ngơi riêng của thành Mộ Tinh.
Ông ta có chút hoảng loạn, nhưng bản thân cũng tự biết mình đã sai, cũng thực sự không biết nói gì.
Trời biết Đại Tư nghĩ như thế nào, lại động tay chân trong Minh Vực, dù có thể qua mắt được người ngoài, nhưng đắc tội chết với Kỷ Bá Tể rốt cuộc có lợi ích gì?
“Sư phụ người yên tâm.” Nhìn về phía những đám mây trên bầu trời, Kỷ Bá Tể nhẹ nhàng nói, “Những trận đấu sau này, ta sẽ không thua một trận nào nữa.”
Ban đầu bọn họ đã thắng trận đầu tiên, nhưng bị hủy bỏ khôi thủ, nếu thua thêm một trận nữa, bọn họ sẽ không còn cơ hội giành khôi thủ.
Tần Thượng Vũ mắt đỏ hoe nói, “Nếu ngươi tham gia tất cả các trận, sẽ rất mệt.”
“Minh Hiến cũng đã trải qua như vậy mà.” Hắn cười nhẹ, “Ta không muốn thua nàng, nếu vậy nàng sẽ không thể để mắt tới ta đâu.”
Tần Thượng Vũ hơi nghẹn lời, vừa buồn vừa tức giận, “Đến lúc này rồi, ta vẫn còn nghĩ đến chuyện đó.”
Hắn cười né tránh cái vỗ vai của Tần Thượng Vũ, rồi dừng lại nhìn về phía sương phòng một lần nữa.
Phàn Diệu và Sở Hà vẫn còn hôn mê bất tỉnh, trong những trận đấu tiếp theo có thể phải thay thế bằng Mạnh Dương Thu. Nhưng ngoài Mạnh Dương Thu, những người thay thế khác hắn hoàn toàn không biết, không thể tin tưởng, còn một chỗ trống nữa cũng rất khó giải quyết.
May mắn trận tác chiến ở Thần Khí Đường là ngày cuối cùng, bọn họ vẫn còn bốn hoặc năm ngày để tìm người.
“Tình hình thế nào rồi?” Trịnh Thiều bước tới hỏi.
Thấy hắn, Tần Thượng Vũ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, “Đa tạ ngươi, tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần phải dưỡng thương rất lâu.”
Trịnh Thiều gật đầu, sau lưng xuất hiện một cái đầu nhỏ, e thẹn nhưng lo lắng hỏi, “Minh Ý không sao chứ?”
Tần Thượng Vũ nhận ra cô nương này, không khỏi nhướn mày, “Tu Vân?”
“Ta, ta thực sự muốn gặp Minh Ý, vì vậy hôm nay ta cố ý lên một chiếc xe thú đến đây, vừa mới đến không lâu.” Nàng chớp mắt nhìn Tần Thượng Vũ hành lễ, lại hỏi, “Minh Ý đâu rồi?”
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Điền vào chỗ trống:
Tại …
Yểu điệu thục nữ,
Quân tử hảo cầu.
(9 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)