Nhập Thanh Vân

Chương 163: Đại hội Lục Thành (5)




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Sau buổi trưa, trận thi đấu thứ hai bắt đầu.

Trận đấu đôi không chỉ đòi hỏi nguyên lực, mà còn yêu cầu sự hợp tác và tín nhiệm lẫn nhau. Sở Hà và Phàn Diệu là đồng đội đã luôn đồng hành cùng nhau vượt qua các vòng tuyển chọn của thành Mộ Tinh từ đầu đến cuối, hai người họ thấu hiểu lẫn nhau, không có gì giấu giếm, vì vậy việc vượt qua những thử thách như leo núi vượt suối đều khá suôn sẻ.

Minh Ý đang quan sát thói quen sử dụng nguyên lực của bọn họ, bất ngờ có người đến gần và nhẹ nhàng nói: “Ngôn tần nương nương muốn gặp ngươi.”

Trong lòng giật thót một cái, Minh Ý nhíu mày dựa lên người Kỷ Bá Tể. Người phía sau ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm người tới.

Đó là thị nữ bên cạnh Ngôn tần, nàng ta mỉm cười, trông rất hòa nhã: “Cô nương yên tâm, ở chốn đông người thế này, nương nương không thể làm gì đâu, chỉ muốn nói vài lời thôi.”

“Không đi.” Kỷ Bá Tể vòng tay qua eo Minh Ý, đáp lại một cách thản nhiên thay nàng.

Thị nữ cười khổ: “Chỉ đi ngồi một chút thôi, nếu không, nô tỳ sẽ phải chịu khổ.”

Lại dùng chiêu này? Ngoài mặt Kỷ Bá Tể cười giả lả, trong lòng lại lạnh như băng: “Được thôi, vậy ta sẽ đi cùng nàng.”

Hiện giờ hắn là người được mọi người chú ý, dù không thi đấu, chỉ ngồi bên cạnh cũng có rất nhiều người dõi theo. Nếu hắn cùng Minh Ý gióng trống khua chiêng mà đi gặp Ngôn tần, vậy thì Ngôn tần ắt hẳn sẽ khó mà giải thích được.

Thị nữ thở dài, cúi chào hai người rồi ủ rũ rời đi.

Minh Ý cảm thấy khó hiểu: “Lúc này bà ấy còn muốn gặp ta làm gì?”

“Chắc là cứng không được nên muốn thử mềm ấy mà.” Kỷ Bá Tể không mấy để tâm.

“Nhưng, với thân phận phi tần, theo lý thì không thể đến Đại hội Lục Thành.” Nàng nhíu mày, “Chỉ có Tư thượng mới có thể đưa bà ấy đến.”

Tư thượng đưa bà ta đến, lại để bà ta nói chuyện với nàng, muốn gì đây?

“Tại Đại hội Lục Thành chỉ có thắng thua, không có tình người, nàng hiểu rõ hơn ta.” Kỷ Bá Tể nói, “Ta không quan tâm bọn họ định làm gì, nhưng trong những cuộc thi này, ta nhất định phải toàn thắng..”

Hắn nghĩ như vậy, các thành trì khác hiển nhiên cũng sẽ nghĩ như vậy. Từ đầu tỷ thí đã không sạch sẽ, thì những vòng sau cũng chẳng thể sạch sẽ được, chỉ có thủ đoạn bọn họ chưa nghĩ ra, chứ không có chuyện người khác không làm được.

Minh Ý định thần, lần nữa quay đầu nhìn tình hình trong gương. 

Không xem thì thôi, nhưng vừa thấy liền phát hiện Phàn Diệu và Sở Hà đã bị người ta nhắm đến, vốn thành Tân Thảo đã đi trước bọn họ, nhưng đột nhiên lại chuyển hướng chặn đường leo núi của bọn họ.

Phàn Diệu và Sở Hà có chút hoảng loạn, theo phản xạ né tránh, nhưng lại bị người của thành Triều Dương vây quanh.

“Không ổn.” Tần Thượng Vũ nhíu mày.

Trong trận đấu trước Kỷ Bá Tể đã quá nổi bật, khiến cho những người này công khai nhắm vào thành Mộ Tinh, ai có thể chịu nổi bị bao vây bởi nhiều người như vậy?

Phàn Diệu và Sở Hà bắt đầu chật vật tránh né, hai người thậm chí có lúc bị nguyên lực tách rời, rồi lại gặp lại nhau ở một nơi nào đó.

Những người khác trên sân cũng dần nhận ra điều bất thường: “Đại hội Lục Thành có thể nhiều thành cùng nhắm vào một thành như vậy sao?”

“Tất nhiên là không thể, nhưng nếu những thành trì khác không chạm mặt nhau, cũng không có chứng cứ nhắm vào.”

Nếu hai thành trì khác gặp nhau mà không động thủ, vậy thì lúc đó mới có vấn đề, Tư thượng của thành Trục Nguyệt sẽ đứng ra chủ trì công đạo, nhưng hiện tại chỉ là cục diện nhìn có vẻ như thành Mộ Tinh bị bao vây, người của các thành khác thì cách nhau quá xa.

Minh Ý quay sang hỏi Tần Thượng Vũ: “Ngài đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Để bảo toàn tính mạng, sư trưởng dẫn đầu có thể thay mặt đội ngũ mình xin đầu hàng, nhằm bảo vệ tính mạng của đấu giả.

Tần Thượng Vũ gật đầu, khi thấy Phàn Diệu sắp không trụ nổi, đi đến chỗ người điều khiển Minh Vực của thành Trục Nguyệt nói chuyện: “Mộ Tinh đầu hàng.”

Thông thường khi đã nói như thế này, đấu giả của thành trì đó sẽ được Minh Vực đào thải, đưa ra ngoài. Tuy nhiên, lần này, ông vừa nói ra lời này, đấu giả điều khiển Minh Vực kia của thành Trục Nguyệt lại bày ra dáng vẻ đang cố gắng hết sức, một người bên cạnh lau mồ hôi nói với ông: “Xin lỗi sư trưởng, ngài hãy đợi một chút, Minh Vực bên này do va chạm quá mạnh nên có chút vấn đề, các đấu giả cần thời gian để xử lý.”

Tần Thượng Vũ hít một hơi lạnh: “Có vấn đề gì? Bên trong sắp có người thiệt mạng mà các ngươi lúc này lại nói có vấn đề?”

“Xin hãy bình tĩnh, xin hãy bình tĩnh.” Một vài người kéo ông ngồi xuống.

Tần Thượng Vũ ngẩng đầu, thấy ba đấu giả của các thành trì khác đã thành công bao vây Sở Hà, sáu đạo nguyên lực màu tím đánh tới, ngay cả Kỷ Bá Tể cũng không tránh nổi, huống chi là Sở Hà.

Ngực và bụng bị xuyên qua, Sở Hà phun ra một ngụm máu lớn, ngã gục xuống đất.

Ông giận dữ đứng bật dậy: “Đều như vậy rồi, Minh Vực còn không đưa người ra à?”

Trên Minh Vực khổng lồ từ từ phồng lên một bọt khí nhỏ, dường như đang cố gắng đưa người ra khỏi Minh Vực. Tuy nhiên, quá chậm, trong thời gian dài như vậy, đợt tấn công thứ hai đã đến ngay sau đó.

Sở Hà nhắm mắt lại, Phàn Diệu từ bên cạnh lao tới, gầm lên một tiếng dùng lá chắn che chở cho hắn. Nhưng mà, một mình Phàn Diệu sao có thể là đối thủ của nhiều người như vậy, lá chắn bị đánh nát, Phàn Diệu cũng bị hất văng ra, ngã xuống bên dòng suối nhỏ.

Minh Ý lạnh lùng đứng dậy, Kỷ Bá Tể cũng bước nhanh đến chỗ Đại Tư thành Trục Nguyệt: “Đây là đang làm gì đây?”

Người của thành Trục Nguyệt một vẻ bận rộn hoang mang rối loạn, chỉ có một tiểu thị giả bước ra cúi chào hắn: “Đấu giả trấn thủ Minh Vực phía bắc gặp vấn đề sức khỏe, chúng ta cũng không có cách nào, đang khẩn cấp tìm người thay thế.”

“Xảy ra chuyện chết người thì tính sao?” Kỷ Bá Tể nghiêm mặt hỏi.

“Chúng ta rất lấy làm tiếc.”

“Tư thượng của các ngươi đâu?”

“Điều này ta không biết, ta chỉ là một nô tài.”

Kỷ Bá Tể cười lạnh một tiếng, hắn quay đầu nhìn phong hỏa đài đang bay cao cao của sáu thành trì: “Các người đã muốn chơi như thế, vậy thì đừng trách ta không khách khí.” 

Phàn Diệu và Sở Hà mãi không đợi được Minh Vực đào thải mình, bọn họ cũng nhận ra có điều không đúng, Phàn Diệu liều mạng bảo vệ Sở Hà, cả hai đều bị thương đến máu me đầy mình, ngã xuống đất không thể động đậy, người của các thành trì khác cũng không có ý định dừng tay.

Cảnh tượng quá đẫm máu tàn nhẫn, nhiều cô nương gia đứng trước gương khóc nức nở. Minh Ý nhanh chóng tìm ra vị trí trấn thủ Minh Vực phía bắc, thấy một đấu giả đang ôm ngực trông rất đau đớn, liền tiến tới cười nói: “Ta có thể thay ngài một lát.”

Đấu giả đó tuổi đã cao, liếc nhìn nàng rồi hừ lạnh: “Ngươi có biết Minh Vực lớn như vậy cần bao nhiêu nguyên lực không?”

“Biết, phải hợp sức của trăm đấu giả thượng đẳng mới có thể duy trì được một vùng trời này.”

“Vậy mà ngươi vẫn dám lớn tiếng?”

Nhìn thoáng qua tình hình trong sân, Minh Ý cười cười, không cùng ông ra nhiều lời, mà là trực tiếp ra tay.

Người đấu giả vừa rồi hơi thở còn đang thoi thóp vô cùng đau đớn, bây giờ như không có chuyện gì xảy ra, mạnh mẽ đánh trả nàng.

“Thật dơ bẩn.” Minh Ý tiếp được một chiêu của ông ta, trở tay phóng ra một đạo nguyên lực màu tím, trói chặt đấu giả này, rồi truyền nguyên lực của mình vào Minh Vực.

Nhưng khi nàng bổ sung, một đấu giả ở vị trí khác lại “thân thể có bệnh nhẹ”, ngừng truyền nguyên lực.

Vì Minh Vực là ngưng tụ nguyên lực của trăm người tạo thành, nếu muốn tạo ra đào thải của Minh Vực, trăm người không thể thiếu một người nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.