Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Nhưng nhìn vẻ mặt của Minh Ý và Kỷ Bá Tể, rõ ràng bọn họ đã đạt được thỏa thuận và quyết định làm như vậy.
Tần Thượng Vũ giận đến đầy hơi.
Ông đã dạy nhiều đệ tử, tuy rằng không ai có thiên phú như hai người này, nhưng cũng chưa từng gặp ai lì đòn như bọn họ. Thắng lợi quan trọng hay để hai người kia hồi phục quan trọng hơn? Thật là hoang đường! Ấu trĩ! Không thể hiểu nổi!
Bọn họ nghĩ làm thế này sẽ có người cảm động sao? Không! Người ta chỉ càng tăng cường tấn công bọn họ, bao vây bọn họ, lợi dụng gánh nặng phía sau để đẩy bọn họ vào tình thế nguy hiểm!
Tổn thất của Mộ Tinh đã rất nặng nề, làm sao có thể chịu đựng thêm sự thiệt hại từ hai người này.
Tuy nhiên, ngày hôm sau, Kỷ Bá Tể vẫn cùng Minh Ý tham gia trận đấu đôi tầm bảo(*).
(*): tìm kiếm bảo vật.
Trận đấu này so khả năng tra xét của nguyên lực, trên núi có ba hộp tinh thạch, sẽ theo thứ tự đoạt được mà ấn định vị trí thượng tam thành.
Trận đấu này không đòi hỏi cường độ sử dụng nguyên lực nhiều, Minh Ý rất am hiểu, dù không thể dùng thần khí, nhưng nàng cũng nhanh chóng cảm nhận được vị trí hộp bảo tinh thạch gần bọn họ nhất.
Nhưng, sau khi cảm nhận được, nàng và Kỷ Bá Tể dựa lưng vào nhau, đứng yên tại chỗ, không ai di chuyển.
Gió đột ngột nổi lên, xung quanh có nguyên lực dao động tràn đến bọn họ.
Trước mặt gương thứ sau ngoài sân đã có người mắng mỏ: “Đây chẳng phải vẫn là bao vây hội đồng sao? Tất cả chỉ muốn đến tỉ thí với Mộ Tinh chúng ta sao? Thật hiểu ý nhau đấy!”
“Chỉ cách mười trượng, ta không tin người của thành Trục Nguyệt không cảm nhận được nguyên lực của đấu giả thành Triều Dương, lại vẫn chỉ xông vào Tể Tể, coi chúng ta mù à!”
“Đại hội Lục Thành của thành Trục Nguyệt thật là đại hội không công bằng nhất mà ta từng thấy!”
Tiếng chửi bới quá lớn, người trên khán đài không nhịn được lên tiếng xoa dịu: “Hiện tại trên sân không ai phạm quy, xin các vị bớt lo lắng.”
“Hôm qua đánh Phàn Diệu và Sở Hà thê thảm thế mà không tính là phạm quy, thế nào mới là phạm quy?”
“Đại hội Lục Thành sống chết tự chịu, cố ý đả thương cũng không tính là phạm quy.” Đấu giả của thành Trục Nguyệt cười lạnh, “Chết hay bị thương thì nên trách bản thân không có bản lĩnh.”
“Ngươi—”
Tranh cãi vừa bắt đầu, trong mặt gương thứ sáu đột nhiên bị hai nguyên lực màu đen trắng tấn công, trở nên mờ mịt.
Mọi người ngạc nhiên, đồng loạt đứng dậy xem chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ thấy mờ mờ hình ảnh Minh Ý và Kỷ Bá Tể đang chạy không ngừng.
Hôm nay bọn họ không che giấu nguyên lực, bọn họ dùng màu sắc nguyên lực của chính mình. Bọn họ không vội đoạt hộp bảo vật, mà chọn đánh người trước.
Đúng vậy, chính là đánh người.
Sương mù tan đi, mọi người rõ ràng mà nhìn thấy Minh Ý giẫm mặt đấu giả thành Trục Nguyệt vào bùn đất, sức lực đạp chân tàn bạo, hoàn toàn không giống một nữ tử.
Người bị nàng giẫm đạp mất khả năng chiến đấu ngay lập tức, Minh Vực đào thải từ bốn phía nhanh chóng tụ lại muốn bảo vệ gã, đưa người ra ngoài. Nhưng Minh Ý nhanh hơn một bước, trực tiếp đánh gã bay thẳng ra ngoài, sượt ngang qua Minh Vực, đập lên nham thạch cách đó không xa.
Đấu giả đó phun ra máu, tức giận lẩm bẩm: “Ngươi… trả thù riêng…”
“Sao có thể chứ.” Minh Ý cười ngọt ngào, thấy Minh Vực đào thải sắp bắt kịp gã, liền kéo chân gã, ném về phía tảng đá khác.
Một tiếng động lớn vang lên, những người trước gương thành Trục Nguyệt dường như nghe thấy tiếng xương của đấu giả đó vỡ vụn.
“Quá đáng quá! Phạm quy!” Người thành Trục Nguyệt tức giận đứng dậy phản đối.
Những người ở thành Mộ Tinh vừa rồi còn phẫn nộ, giờ lại bình tĩnh ngồi xuống, vừa sửa sang lại tóc áo, vừa ưu nhã nói: “Đại hội Lục Thành sống chết tự chịu, cố ý đả thương cũng không tính là phạm quy. Chết hay bị thương thì nên trách bản thân không có bản lĩnh.”
“Đúng vậy, chết hay bị thương thì chỉ có thể trách bản thân không có bản lĩnh thôi, trách người khác phạm quy chẳng phải là thua không chịu nổi sao?”
Một câu lại một câu âm dương quái khí, khiến người thành Trục Nguyệt tức giận, lập tức hướng lên khán đài phản đối yêu cầu giải cứu đấu giả bị thương.
Tuy nhiên, bọn họ hành động quá chậm. Khi Minh Vực đào thải chính xác bao trùm đấu giả đó, vết thương của hắn đã không kém gì Phàn Diệu.
“Trước đây ta nghĩ rằng oan oan tương báo khi nào mới chấm dứt, lấy bạo chế bạo không phải là con đường đúng đắn.” Minh Ý cười bước tới người tiếp theo, “Nhưng bây giờ khác rồi, lấy ơn báo oán, dùng cái gì trả ơn?”
Kỷ Bá Tể nghe thấy mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, phong thái tuyệt đẹp khi bẻ gãy cánh tay của một người thành Trục Nguyệt khác.
Xuống tay khá tàn nhẫn, nhưng khuôn mặt anh tuấn này vẫn khiến những người trước gương không khỏi ôm mặt: “Dù làm đồ tể thì Kỷ đại nhân vẫn phong hoa tuyệt đại.”
“Không hổ là Tể Tể, hành động cũng đẹp hơn người khác.”
“Tể Tể cẩn thận sau lưng!”
Âm thanh bên ngoài không thể truyền vào, nhưng Minh Ý đã phát hiện ra công kịch từ sau lưng hắn, dùng lá chắn trên người mình để chặn lại, rồi nhanh như chớp lao tới trước mặt người ra tay, dùng sức mạnh nguyên lực mạnh mẽ áp đảo, khiến toàn bộ kinh mạch người đó ngay lập tức vỡ tung.
Đây là bí quyết chiến thắng của nàng trước đây, phá hủy kinh mạch, tất cả các công kích sẽ dừng lại, đấu giả cũng sẽ mất đi ý chí chiến đấu, mặc dù không thể tu luyện được nữa, nhưng ít nhất có thể giữ lại mạng sống.
Tuy nhiên lần này không hiểu sao, người đó dù đau đớn kêu thảm thiết, vẫn rút tay ra đánh một chưởng vào bụng nàng.
Minh Ý đau đớn, lùi lại hai bước, chưa kịp phản kích, đã có một bóng đen lao tới.
Huyền sắc trường long quấn chặt lấy cổ người đó, không cho hắn cơ hội để Minh Vực đào thải rơi xuống, rồi mạnh mẽ vặn mạnh.
Một tiếng “rắc” vang lên.
Người trước gương của thành Triều Dương đều đứng bật dậy.
Kỷ Bá Tể giết đó chính là Chu Cầm, đấu giả của thành Triều Dương, cũng là người từng theo Minh Hiến, sau đó lại căm ghét Minh Hiến đến tột cùng. Ở thành Triều Dương, gã được xem là thiên tài hiếm có, mới mười lăm tuổi đã có thể đoạt được khôi thủ của Đại hội Lục Thành. Không ngờ hiện tại lại yếu đến mức không còn sức phản kháng.
Người thành Triều Dương sắc mặt vô cùng khó coi, Ngụy Trường Sinh thậm chí còn mắng chửi ra tiếng: “Đồ vong ân bội nghĩa! Hai kẻ này đều là đồ vong ân bội nghĩa!”
Trịnh Thiều ngồi ở khu vực bên cạnh, nghe thấy lời này không khỏi cười khẩy một tiếng.
Ngụy Trường Sinh đang bực tức, quay đầu trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi là kẻ bại tướng ngàn năm, có gì đáng cười?”
“Ta là bại tướng dưới tay Minh Hiến, chứ không phải là bại tướng dưới tay các ngươi.” Trịnh Thiều đáp, “Ngươi tốt nhất nên nhìn rõ, rời khỏi Minh Hiến, không ai trong các ngươi là đối thủ của ta.”
Ngụy Trường Sinh tức giận, đứng dậy định ra tay, nhưng bị người bên cạnh cản lại: “Đừng nóng vội, sau này còn có nhiều cơ hội gặp trên sân đấu. Trịnh Thiều chưa từng thắng được chúng ta, lần này cũng sẽ không.”
Cắn răng quay đầu lại, Ngụy Trường Sinh quay lại nhìn vào gương, thấy cảnh Chu Cầm bị hai người kia đánh trọng thương, trong lòng hận đến mức có thể ói ra một chén máu.
Bọn họ rất hiểu Minh Ý, tự cho rằng ai cũng có thể đánh bại nàng, nhưng bọn họ không ngờ rằng dù đã chuẩn bị lâu như vậy, khi thật sự gặp nàng, vẫn bị nàng đè bẹp.
Hơn nữa, bên cạnh Minh Ý còn có Kỷ Bá Tể.
Người này trong trận đấu đầu tiên nhìn có vẻ kiêu ngạo, thực ra không hề dốc hết sức, vậy mà bọn họ còn bàn luận rất lâu về cách đối phó với nguyên lực ngụy trang từ trận đấu đầu tiên. Kết quả là trong trận này hoàn toàn vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn quét sạch người thành Triều Dương như quét rau cải, đưa tất cả vào Minh Vực đào thải.