Nhập Thanh Vân

Chương 167: Minh Hiến trở lại rồi




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Trước khi đến đây người của thành Triều Dương vẫn còn mang một chút hy vọng, dù sao thì huyết mạch lớn hơn trời, hẳn là Kỷ Bá Tể sẽ nể chút tình thân mà hạ thủ lưu tình với người thành Triều Dương. Nhưng không ngờ, mấy người đấu giả của thành trì bọn họ chỉ có chút oán niệm nhằm vào mấy người Kỷ Bá Tể, mà bọn họ đã phản kích tàn nhẫn đến vậy.

Hai đấu giả, một chết một bị thương, bị đưa ra khỏi Minh Vực.

Mọi người xung quanh kinh ngạc hô to rồi chạy đến, nhìn thi thể Chu Cầm, nhất thời không nói nên lời.

Kỷ Bá Tể tung ra toàn bộ sức lực mạnh mẽ của mình, ra tay cũng dứt khoát, hắn đang nhanh chóng trở thành một đấu giả sát phạt quyết đoán.

Còn Minh Ý… Bọn họ đều cho rằng Minh Ý đã bị hủy hoại kinh mạch, không còn giá trị, nhưng ai ngờ được ngay cả khi kinh mạch bị tổn thương thì nguyên lực của nàng vẫn mạnh hơn hẳn so với các đấu giả khác.

Người này chính là một quái vật, cho dù gặp pahir chuyện gì, bị tra tấn như thế nào, nàng đều có thể đứng trên đấu trường đối chiến, xương cốt cứng cỏi không hề uốn cong. Nếu cùng chiến tuyến với nàng thì sẽ rất tự tin, nhưng nếu đối đầu với nàng, thực sự căm giận đến nghiến răng.

Ngẩng đầu nhìn một chút, Minh Ý đang đọ sức cùng với người của thành Tân Thảo và thành Thương Tuyết. Trên người nàng nguyên lực màu trắng đang cuồn cuộn không ngừng, dường như chưa từng trúng độc bao giờ. 

“Phải làm sao bây giờ?” Người của thành Triều Dương Thành tức giận thì thầm.

Đơn Nhĩ nghiêm túc nhìn Minh Ý trong gương, bỗng nhiên mỉm cười: “Nàng ta cũng không hẳn là ổn.”

“Là sao?” Ngụy Trường Sinh vội hỏi.

“Trước đây khi nàng ta đối chiến với người khác, tốc độ rất nhanh, chỉ cần ra tay là hạ gục đối thủ. Nhưng nhìn nàng ta bây giờ đi, trước khi ra tay luôn kéo dài một lúc, nghĩ lại thì dù sao cũng là tổn hại kinh mạch, sao có thể tốt được.”

Nghe những lời này, hai mắt Ngụy Trường Sinh sáng lên. Theo lời Đơn Nhĩ, quả thật Minh Ý thực sự có nhược điểm, nếu có thể tận dụng thời điểm nàng chưa kịp sử dụng nguyên lực để nhanh chóng hạ gục…

Không đợi hắn ta suy nghĩ xong, ở trong gương, khi Minh Ý sắp bị đánh lén đã được Kỷ Bá Tể nhanh chóng bế lên, phi người bay tới phiến đá bên kia.

“Hết sức rồi à?” Hắn cười khẩy.

Minh Ý mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nghiến răng nói: “Ta còn sức.”

Kinh mạch thực sự không thể tốt như trước, dù nàng đã nghĩ ra vô số cách để bù đắp, nhưng cuối cùng vẫn là kém hơn trước một chút. Thế nhưng nàng không thể thua, nếu thua ở đây đồng nghĩa với việc chọn cái chết.

Cảm nhận được lưng các cơ trên lưng nàng đang căng cứng, Kỷ Bá Tể cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng: “Nàng phải nhớ kỹ, bây giờ bên cạnh nàng còn có ta.”

Không phải là đám người vô dụng lúc nào cũng cần nàng chăm sóc, dù đôi khi nàng không còn sức cũng không sao, hắn vẫn có thể bảo vệ nàng.

Minh Ý sững sờ, ngây ngốc nhìn hắn một cái.

Hắn tựa như một ngọn núi cao lớn vững chắc, dù nàng có mềm yếu một chút cũng được hắn đỡ lấy, sẽ không bao giờ ngã xuống. Cảm giác này… nàng chưa từng cảm nhận được, vô hình trung khiến nàng vô cùng nhẹ nhõm.

Những áp lực trong lòng dần được gỡ bỏ, Minh Ý thoải mái thở dốc tạm nằm nghỉ trong vòng tay Kỷ Bá Tể.

Ở phía đối diện, người của thành Tân Thảo và thành Thương Tuyết đều đã bị cho te tua, người của thành Thương Tuyết nhanh chóng chạy trốn rồi, còn người của thành Tân Thảo vẫn chưa chịu thua, tiếp tục tấn công.

Một con hắc long xé tung bầu trời xuất hiện, đối đầu với bọn họ.

Hắc long thân dài vảy dày, một tiếng gầm dài cũng khiến cho người cảm thấy áp bức. Người của thành Tân Thảo liên tục tấn công, khiến nó lùi vài bước nhưng không thể phá vỡ vảy của nó.

“Hắn có vẻ mệt rồi.” Tả Bình nhìn thấy hắc long chỉ phòng thủ mà không tấn công, liền quay đầu nói với người bên cạnh: “Hợp lực tấn công vào mắt nó!”

Nguyên lực màu tím bùng lên, lao thẳng vào mắt hắc long. Cơ thể khổng lồ của hắc long không kịp tránh đi, tưởng chừng sẽ trúng đòn nhưng bỗng nhiên xuất hiện một con mèo trắng, móng vuốt như móc câu, “bốp” một tiếng đánh bật nguyên lực của bọn họ trở lại.

Sức mạnh khổng lồ đánh xuống đất, tạo ra một hố đất rộng ba trượng.

Hắc long ngạc nhiên nhìn con mèo trắng, con mèo khinh bỉ quay đầu, rồi lại liếm móng vuốt của mình.

“Lại là tòng thú hóa từ nguyên lực sao?” Người ngoài gương cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường: “Con mèo trắng này trông quen quá.”

“Minh Hiến, Minh Hiến trước đây cũng có một con mèo trắng.”

“Đây là Minh Hiến sao? Sao Minh Hiến lại ở thành Mộ Tinh?”

“Nói nhảm gì vậy, Minh Hiến sao có thể là nữ nhi được?”

“Nhưng tòng thú hóa từ nguyên lực cực kỳ hiếm có,  tòng thú có thể giữ được phần nguyên lực mạnh nhất của chủ nhân. Nhìn móng vuốt của nó vừa nãy đi, nếu không phải Minh Hiến, sao có thể đánh bật nguyên lực của người khác chứ?”

Trong hội trường lập tức náo loạn, những người ngồi trước mấy tấm gương khác đều chạy đến trước tấm gương thứ sáu, muốn áp mặt vào để nhìn cho rõ.

Minh Ý nghỉ ngơi một chút lập tức hồi phục sức lực. Nàng truyền nguyên lực qua kinh mạch của mình một lần nữa, sau đó phóng ra một tia nguyên lực màu trắng vô cùng sắc bén, trúng ngay bụng của Tả Bình.

Tả Bình chỉ cảm thấy bụng mình lạnh đi, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy lá chắn trên người vỡ vụn, sau đó toàn thân trở nên nặng nề, mất kiểm soát và ngã xuống một bên

“Là nàng! Là Minh Hiến!”

Nếu lúc đầu mọi người còn nghi ngờ thì bây giờ nhìn kỹ cách thức nàng ra tay, những người ngưỡng mộ Minh Hiến đều đã có thể khẳng định. Dù nàng đã thay đổi cách sử dụng nguyên lực giống với phong cách của người thành Mộ Tinh, thế nhưng thói quen trong từng động tác thì không thể thay đổi được, nàng chính là Minh Hiến.

Sao Minh Hiến lại trở thành người thành Mộ Tinh?

“Trận đấu kết thúc, thành Mộ Tinh đoạt được hạng nhất trận này, thành Phi Hoa và thành Thương Tuyết đồng hạng nhì.”

Còn chưa kịp đợi bọn họ hiểu rõ, trong tay Minh Ý đã cầm chiếc hộp bảo vật đầu tiên.

Người thành Mộ Tinh lập tức hò reo, hả hê nhìn chằm chằm vào người Triều Dương và thành Trục Nguyệt. Người thành Trục Nguyệt cảm thấy không cam lòng, ngay khi Minh Ý bước ra khỏi hội trường, bọn họ liền kéo nàng lên bục chính, Thiên Quan đích thân hỏi nàng: “Ngươi thật sự là người thành Mộ Tinh?”

“Minh Hiến là người thành Triều Dương.” Minh Ý nhún vai, thản nhiên đáp.

Xung quanh lập tức náo loạn, có người mắng nàng phản bội thành, cũng có nhiều người ngưỡng mộ nàng đỏ mắt hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Minh Ý nhìn bọn họ một cái, rồi nói tiếp: “Minh Hiến là người thành Triều Dương, nhưng ta tên là Minh Ý, ta là nữ nhi, ta bị thành Triều Dương đầu độc trục xuất, ta có được cơ hội sống lần thứ hai ở thành Mộ Tinh, vì vậy lần này ta đến đây chiến đấu vì thành Mộ Tinh.”

Đầu độc? Trục xuất? Mọi người vô cùng kinh ngạc, vốn còn muốn hỏi thêm, nhưng bị vài đấu giả của thành Triều Dương xông lên cắt ngang.

“Đấu thì đấu, đừng nói lắm chuyện ngoài lề.”

“Đúng vậy, đã phản bội thành trì thì đừng nhắc tới chúng ta nữa, chúng ta không liên quan gì đến ngươi.”

Kỷ Bá Tể chống đỡ đài nhảy lên, kéo Minh Ý ra sau lưng mình, lạnh lùng nhìn những người đó: “Nàng ấy không phản bội thành trì, chính các người đã phản bội nàng ấy. Nếu đã là kẻ phản bội, thì hãy chuẩn bị tinh thần đi chết đi.”

Hắn nói rất nhẹ nhàng, không hề giống như đang đe dọa, nhưng Ngụy Trường Sinh và những người khác nghe thấy những lời này thì cảm thấy ngực mình như bị đè nén.

“Ngươi…” Ngụy Trường Sinh còn muốn nói tiếp, nhưng Minh Ý đã kéo tay Kỷ Bá Tể, dẫn hắn đi xuống.

“Đấu giả không dùng lời nói để phân thắng bại, hẹn gặp lại ở hội trường vào buổi chiều.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.