Nhập Thanh Vân

Chương 169: Thành Mộ Tinh vùng dậy rồi




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Trong lòng Trịnh Thiều căng thẳng, vội vàng hỏi nàng: “Làm sao vậy?”

“Nguy hiểm quá, các trận đấu về sau càng ngày càng nguy hiểm, ngay cả Minh Ý và Kỷ Bá Tể cũng bị thương, huống chi là ngươi.” Nàng nghẹn ngào, “Những người trong đội ngũ của ngươi thường chỉ lo cho mình, nếu ngươi bị trọng thương, bọn họ cũng không quan tâm ngươi, ta muốn đi cùng ngươi.”

“Đừng nói bậy.” Trịnh Thiều lắc đầu, “Chưa nói đến việc ngươi là người của thành Mộ Tinh, nguyên lực của ngươi chưa tu tập đủ mạnh, không thể dễ dàng lên sân đấu.”

“Ta biết chú khí.” Tu Vân nói, “Trận đấu sau không phải có thể có sáu người sao? Ta có thể đi theo chú khí sư của các ngươi để giúp tu thần khí.”

Thành Phi Hoa cũng thiếu chú khí sư, nếu nàng có thể đi cùng, thần khí của bọn họ có thể sửa chữa nhanh hơn, quả thật là một sự trợ giúp rất lớn nhưng Trịnh Thiều vẫn từ chối nàng.

Tu Vân tức giận: “Ngươi chỉ là không muốn có liên quan gì với ta.”

Trịnh Thiều: “…”

Hắn há miệng, nhưng không biết phải nói gì. Cô nương ngốc này sợ hắn bị thương, làm sao hắn không sợ nàng bị thương, đặc biệt là trong tình huống thành Phi Hoa đang bị nhắm vào thế này, càng không thể để nàng đi. 

Nhìn nàng khóc chạy đi, Trịnh Thiều thở dài. Hắn hoạt động tay chân một chút, bắt đầu chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.

Những năm trước, trận đấu ở Thần Khí Đường luôn là thế mạnh tuyệt đối của thành Triều Dương. Dù sao thì một mình Minh Hiến có thể đảm nhận công việc của hai người, nếu thần khí của mình bị hỏng cũng không cần phiền đến chú khí sư, tự bản thân đã sửa được, nhưng năm nay, Minh Hiến đang ở thành Mộ Tinh.

Trong sân của thành Mộ Tinh cả đêm không hề yên ổn. Đầu tiên là có hai nhóm sát thủ tìm đến, sau đó lại xảy ra hoả hoạn, có lẽ bọn chúng biết mình không thể thắng, nhóm thượng tam thành bắt đầu dùng mọi thủ đoạn để khiến Minh Ý và Kỷ Bá Tể bị thương.

La Kiêu Dương cảm thấy phiền không chịu được, bèn ôm kiếm ngồi ở cửa, chờ đợi sát thủ tiếp theo. Kỷ Bá Tể thì tâm trạng khá tốt, hắn ôm Minh Ý, nhẹ nhàng an ủi nàng: “Nàng ngủ đi, bọn họ có làm ồn đến nàng thì ta thua.” 

Minh Ý vậy mà thật sự quấn mình ngủ ở trong lồng ngực Kỷ Bá Tể, khuôn mặt điềm tĩnh, lông mi không nhúc nhích.

Kỷ Bá Tể cười vui vẻ, Minh Vực rơi xuống, mặc cho người bên ngoài có quậy như thế nào cũng không ảnh hưởng, hắn vẫn hát những giai điệu lộn xộn, nhìn nhịp thở của nàng trở nên đều đặn.

Người này dường như càng ngày càng tín nhiệm hắn, mặc cho lỡ hắn có buông tay thì nàng sẽ ngã xuống đất, nhưng nàng vẫn dám ngủ sâu.

Thoả mãn thở dài một tiếng, hắn ngẩng đầu, nhìn bên ngoài đang lung tung lộn xộn cả lên.

Thành Triều Dương thực sự không muốn hắn thắng, nhưng lại không thể giết hắn, chắc đang tức giận đến mức nhảy dựng lên trong sân.

Nhưng mà, ai quan tâm bọn họ nhảy cao tới đâu, danh hiệu khôi thủ này hắn chắc chắn sẽ giành được.

Có Minh Ý ở bên, những trận đấu tại Thần Khí Đường mà trước đây thành Mộ Tinh không dám mơ đến, giờ đây bọn họ đi qua rất thuận lợi, mặc kệ là vượt qua mê cung hay thần khí đối chiến, những thứ Minh Ý chuẩn bị đều nhiều hơn những gì năm người bọn bọn họ cộng lại có thể nghĩ đến, có thể nói cái gì cần có đều có. Mạnh Dương Thu đi theo, suốt dọc đường không ngừng khen ngợi.

“Cái này cũng mang theo, không hổ là Minh cô nương.”

“Miệng vết thương lớn như thế này cũng có thể sửa được, không hổ là Minh cô nương.”

“Tìm thấy lối ra nhanh như vậy, không hổ là Minh cô nương.”

Kỷ Bá Tể mặt lạnh: “Ngươi ồn ào thật.”

Mạnh Dương Thu vô tội lấy tay che miệng mình lại, nhưng vẫn không nhịn được mà nói nhỏ: “Được kề vai chiến đấu bên cạnh Minh cô nương trong đời này, ta chết cũng không tiếc.”

Minh Ý cười, vỗ vai hắn đưa cho hắn một thần khí: “Không chết được đâu, nếu hôm nay các ngươi bị thương trong trận đấu này, đều tính vào ta.”

Nàng đã thêm lá chắn vào mỗi thần khí của bọn họ, không chỉ có thể tấn công, mà còn có thể phòng thủ, đây là đột phá mà lão Xà vẫn chưa đạt được, trên sân cũng không có đội ngũ nào khác có được.

Quả nhiên, với thần khí mà Minh Ý đưa, sáu người bọn họ bách chiến bách thắng. Thần khí của thành Triều Dương vẫn còn dừng lại ở việc mở rộng nguyên lực gấp ba lần, trong khi thần khí mà Minh Ý cải tạo đã có thể mở rộng nguyên lực gấp bốn lần.

Nói là nghiền nát cũng không quá.

Xà Thiên Lân đứng ngoài nhìn tình hình bên trong, không thể kìm được niềm vui hiện lên trên mặt.

Ông biết Minh Ý là người có thiên phú nhất, nàng sẽ trở thành một chú khí sư còn lợi hại hơn ông.

Ban đầu ông cảm thấy nàng đi theo mình là hơi phí, dù sao đấu thuật mà nàng am hiểu nhất không phải là điều ông am hiểu nhất, nhưng hiện tại, xem ra cũng không tệ, Minh Ý đã học được nhiều điều hữu ích từ ông, thậm chí còn vượt trội hơn, ông đã có người kế thừa.

“Xà sư trưởng là vì đấu giả thành trì khác cảm thấy cao hứng sao?” Đơn Nhĩ lạnh giọng hỏi.

Che giấu biểu cảm, Xà Thiên Lân khẽ ho một tiếng: “Không có.”

“Đồ đệ giỏi mà ông dạy ra, dùng thủ nghệ của ồn để đánh bại người của thành Triều Dương, ông về mà thỉnh tội với Tư Thượng đi.” Đơn Nhĩ phất tay áo đứng dậy, “Nếu một ngày nào đó thiên hạ này rơi vào tay thành Mộ Tinh, ông chính là nửa đồng lõa.”

Xà Thiên Lân áy náy mà cúi đầu.

Nhưng đợi Đơn Nhĩ đi rồi, ông lại vui vẻ ngẩng đầu nhìn Minh Ý.

Dù nguyên lực không còn mạnh như trước, nhưng đồ nhi của ông vẫn luôn là mặt trời không bao giờ lặn của Triều Dương. 

Thật tốt.

Người của thành Triều Dương chỉ đành trơ mắt nhìn thành Mộ Tinh về đến đích, thực sự không thể làm gì được, chỉ có thể quay sang nhắm vào thành Phi Hoa. Nếu Thành Phi Hoa không lọt vào tiền tam, bọn họ vẫn còn cơ hội nằm trong tam thành.

Vì vậy thần khí trong tay người của Thành Phi Hoa bị hao mòn rất nhanh, chú khí sư đi cùng đội loay hoay/luống cuống tay chân mà sửa chữa, nhưng lại bị người nhắm vào công kích, phải vội vàng tránh né nên không thể sửa được.

Trịnh Thiều bị đánh trúng cánh tay, sắc mặt lập tức trắng bệch. Người bên cạnh lại không định giúp hắn chắn một chắn, mà đều tản ra tránh né.

Nhìn thấy đòn tấn công thứ hai nhanh chóng tới gần, Trịnh Thiều hít sâu để tụ lại lá chắn, nhưng không ngờ lại có người xuất hiện bên cạnh, giơ lên một thần khí có hình dạng kỳ lạ, va đập mạnh với nguyên lực đối diện.

Một tiếng nổ vang lên, người đó đỡ lấy hắn, kéo vào trốn trong bụi cây bên cạnh.

“Ngươi làm sao lẻn vào đây được?!” Nhìn rõ khuôn mặt người đó, chút máu cuối cùng trên mặt Trịnh Thiều cũng biến mất.

Tu Vân ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói: “Sư trưởng của ngươi cho phép ta đến, ta thay thế vị trí của Sương Hàn.”

“Hoang đường! Ngươi sao có thể—”

Hắn lớn tiếng, đợt tấn công lại lần theo vị trí mà đánh tới.

Tu Vân kéo hắn tránh đi, rồi đưa cho hắn một thần khí mới: “Minh Ý biết ta muốn đến, đặc biệt đưa cho ta cái này, ngươi thử dùng xem.”

Trịnh Thiều cầm lấy, không còn bận tâm điều gì khác, đưa nàng vào bảo vệ sau lưng rồi đối mặt với người của thành Triều Dương.

“Trận đấu kết thúc, Thành Mộ Tinh đoạt được khôi thủ, thành Tân Thảo và thành Phi Hoa theo sát sau đó.”

Tiếng thông cáo vang vọng khắp hội trường, người của thành Mộ Tinh lại một lần nữa reo hò.

Chỉ còn lại trận đấu đơn cuối cùng, nếu trận này đứng trong tiền tam, bọn họ sẽ là khôi thủ, nếu đứng trong tiền ngũ, bọn họ cũng sẽ vào được thượng tam thành.

Bị xem thường bao nhiêu năm, cuối cùng thành Mộ Tinh cũng đứng lên rồi!

Vô số khăn tay và trâm cài tóc bị ném lên không trung, mọi người thét chói tai ôm nhau, có người cởi áo khoác và vung vẫy điên cuồng, cũng có người xúc động ôm đầu khóc lớn.

Minh Ý và mọi người vừa ra khỏi hội trường, đã bị một đám người phấn khích của thành Mộ Tinh vây quanh, ôm lên và ném lên trời.

“Ai—— ” Minh Ý giật mình, vội dùng lá chắn bao quanh mình, nhưng phát hiện sau khi rơi xuống có vô số đôi tay ổn định đỡ lấy nàng.

“Cảm ơn ngươi.” Có người nói bên tai nàng.

🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Ngày Ký hiệp định Paris, chấm dứt chiến tranh xâm lược của đế quốc Mỹ ở Việt Nam (8 ký tự, viết liền, số)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.