Nhập Thanh Vân

Chương 168: Giành lấy chiến thắng trong trận tỉ thí




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Váy lụa tung bay, hoa văn khói mưa màu xanh da trời phía trên bỗng chốc trùng khớp và biến đổi với hoa văn mặt trời mọc trên sông hoa trước đây. Dù là đấu giả mạnh nhất ngày xưa đã thay đổi trang phục, thần thái, nhưng nàng vẫn như trước, vững vàng chính trực.

Mạnh Dương Thu trên khán đài xem mà mắt đỏ hoe, hắn cảm thấy mình có chút mất mặt, một tên già đầu như hắn vậy mà lại muốn rơi nước mắt. Thế nhưng khi quay đầu nhìn xung quanh, không ít đấu giả đã tham gia sáu bảy năm Đại hội Lục Thành cũng lén lút lau nước mắt.

Minh Hiến đối với bọn họ là một sự tồn tại tựa như thần thánh, khi hắn¹ đột ngột biến mất, rất nhiều người đã liều mạng tìm kiếm hắn, họ nghĩ rằng dù hắn không tham gia thi đấu nữa cũng được, chỉ cần hắn bình an là đủ. Ai ngờ hắn lại bặt vô âm tín suốt một năm trời, chỉ còn lại những lời đồn nói hắn đã chết, bị thương nặng, hay bị tàn phế.

¹ở đây đáng nói tới thân phận Minh Hiến, lúc mọi người chưa biết em là con gái.

Ai cũng không ngờ sẽ gặp lại nàng theo cách này, không ngờ nàng sẽ tham gia Đại hội Lục Thành một lần nữa, không ngờ nàng lại là một nữ nhi.

Thế đạo này không ai coi trọng nữ tử, mọi người đều cho rằng nữ tử trời sinh yếu đuối, cần được bảo hộ. Nhưng nếu Minh Hiến là nữ tử…

Trong lòng mọi người đồng thời chấn động, bọn họ đều nảy ra một ý nghĩ—— Hóa ra nữ tử cũng có thể đạt đến đỉnh cao như Minh Hiến.

Sự im lặng chết chóc lan tràn trong hội trường, một lúc sau thì đồng loạt ồ, tiếng động to tới mức muốn đè lại cũng không được.

Minh Ý kéo Kỷ Bá Tể đi rất nhanh, Kỷ Bá Tể tưởng rằng nàng đang trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cả nỗi lòng phức tạp, hắn còn đang nghĩ xem nên trấn an nàng thế nào nhưng lại nghe nàng nói: “Ngươi đừng có mà chần chừ nữa, lát nữa bọn họ chắc chắn sẽ đến vây hỏi ta, nhân lúc bọn họ chưa kịp phản ứng, mau đi lấy cơm trước đi.”

Cơm canh trong hội trường gần như đủ các món đặc sản của Lục thành, bọn họ cần phải tự đi lấy món mình thích, nếu đến trễ thì một số món sẽ hết.

Kỷ Bá Tể: “…”

Thoải mái quá ta.

Chẳng qua, nàng dù đi đâu cũng nhớ nắm tay hắn, Kỷ Bá Tể cúi đầu nhìn, bàn tay trắng ngần của nàng đang nắm chặt lấy tay hắn, nhìn vô cùng thân mật, không có chút khoảng cách nào.

Khẽ mỉm cười, Kỷ Bá Tể để mặc nàng kéo hắn đi đến từng bàn bếp để lấy đồ ăn, bày ra một bàn đầy thức ăn.

Đúng như nàng dự đoán, khi hai người bọn họ vừa ăn được vài miếng thì một đám đông đã ùa vào, vây xưng quanh bàn bọn họ kín đến mức không một khe hở.

Kỷ Bá Tể không phải là người hay giảng đạo lý, hắn cảm thấy không thoải mái nên lập tức hạ Minh Vực để ngăn cách mấy người này ở bên ngoài, sau đó thong thả ung dung gắp đồ ăn cho Minh Ý: “Thử cái này đi.”

Buổi sáng tiêu hao rất nhiều sứcuwjc, Minh Ý cũng ăn thêm vài miếng chân giò ngọt.

Kết quả là chân giò trên bàn bếp ngay lập tức bị mọi người tranh nhau lấy sạch.

La Kiêu Dương cười nói: “Minh Ý của chúng ta cũng được nhiều người yêu thích lắm.

“Ngươi không nhớ trước đây con bé lợi hại như thế nào à?” Tần Thượng Vũ hừ cười, “Gộp mấy người các ngươi lại cũng không phải đối thủ của con bé đâu.”

“Lợi hại đến vậy sao?” La Kiêu Dương ngạc nhiên.

Mạnh Dương Thu bưng đồ ăn đứng bên cạnh, cảm thán: “Nàng không chỉ mạnh mẽ đâu, nàng làm người cũng quang minh lỗi lạc, còn thường xuyên quan tâm đến đồng đội. Ta khó mà tưởng tượng nổi, thành Triều Dương đã dùng thủ đoạn gì mới đẩy nàng đến mức này.”

Nói xong, hắn oán hận nhìn về hướng của đám người thành Triều Dương.

Người của thành Triều Dương cũng không ngờ chỉ một câu nói của Minh Ý, bọn họ đột nhiên lại trở thành tâm điểm bị chỉ trích, đi đâu cũng bị mọi người lườm nguýt.

Bọn họ vốn dĩ là một trong ba thượng tam thành, luôn đứng cao hơn người ta, bọn họ chưa từng nhận được sự đối đãi tệ như vậy, trong lòng vô cùng bức bối nhưng lại không thể phản bác được gì.

Nhưnh mà có Minh Hiến, còn có một Kỷ Bá Tể, hai người này ở trong cùng một đội ngũ, người khác còn tranh được thắng lợi gì nữa chứ?

Người của thành Trục Nguyệt bỏ qua thành Mộ Tinh, lại lén lút thông đồng với các đấu giả của thành trì khác lập thành giao ước.

“Nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn khôi thủ sẽ là thành Mộ Tinh, tin rằng không ai trong chúng ta muốn thấy điều đó. Sự hợp tác trước đây vẫn còn quá lỏng lẻo, chẳng hạn như vòng vây của thành Phi Hoa và thành Thương Tuyết, vẫn chưa đủ chặt chẽ.” Đơn Nhĩ cau mày nói, “Chỉ khi mọi người đồng tâm hiệp lực, đầu tiên phải loại bỏ thành Mộ Tinh thì các vị mới có khả năng tiếp tục tranh khôi thủ.”

Trịnh Thiều nghe đến đây thì ngáp một cái, liếc nhìn người của thành Thương Tuyết bên kia cũng đang ngồi đếm xem mình có bao nhiêu sợi tóc.

Người của thành Trục Nguyệt và thành Tân Thảo thì lại rất tích cực: “Nghe có lý đấy, vậy tiếp theo phải sắp xếp thế nào?”

Đơn Nhĩ phân tích thói quen và chiến thuật của hai người đó một phen, sau đó phân chia đường lối bao vây cho mỗi đấu giả của các thành trì.

Tuy nhiên, khi Trịnh Thiều và người của thành Thương Tuyết rời khỏi phòng nhỏ, bọn họ lập tức về phòng ngủ một giấc thẳng cẳng, hoàn toàn không để ý đến kế hoạch vừa nãy.

Bọn họ vốn là hạ tam thành, chưa từng có cơ hội vấn đỉnh, tại sao bọn họ phải giúp đỡ người của thượng tam thành chứ? Nếu bọn họ cùng Mộ Tinh long tranh hổ đấu, nói không chừng hai thành trì nhỏ bé của bọn họ được làm ngư ông đắc lợi.

Minh Ý đã đoán trước bọn họ sẽ nghĩ như vậy, vì thế trong các trận đấu sau, nàng luôn chọn hướng của thành Phi Hoa và thành Thương Tuyết làm điểm đột phá, một đường vượt qua mọi thử thách, thắng liền bốn trận. 

Lông mày luôn nhíu chặt của Tần Thượng Vũ cuối cùng cũng giãn ra, khi Minh Ý đề nghị mang Phàn Diệu và Sở Hà lên sân đấu, ông cũng không cương quyết phản đối nữa. Dù sao ông cũng đã tính toán rồi, dù có thua trận này, bọn họ vẫn còn cơ hội giành khôi thủ.

Nhưng mà Minh Ý không có ý định thua trận này. Nàng và Kỷ Bá Tể đều là những người có thiên phú cực cao, có thể nhanh chóng nâng cao bản thân qua từng trận đấu. Đối thủ trong kỳ Đại hội Lục Thành năm nay cơ bản đã nắm rõ, không thể mang lại tác động lớn gì cho bọn họ, chỉ có tăng độ khó cho bản thân, mới có thể ngày càng lợi hại hơn.

Vì vậy, nàng vừa để ý người phía sau, vừa dùng nguyên lực đón lấy những luồng nguyên lực màu tím từ đối thủ tấn công, rồi gom chúng lại và đưa vào Minh Vực phía sau.

Người bên ngoài gương nhìn thấy động tác của nàng và Kỷ Bá Tể đều ngây người, hai người hôm nay dường như không phải đến để thi đấu, mà là tới hái thuốc, hơn nữa cả hai người còn đang cạnh tranh xem ai hái được nhiều hơn.

Vốn dĩ người của thượng tam thành định bao vây tiêu diệt bọn họ, nhưng không hiểu vì sao, bọn họ vẫn như trước không thể đánh bại hay bắt được hai người này. Thậm chí còn có cảm giác hai người mạnh hơn ngày hôm qua nữa kìa.

Hai người đánh bại bốn người của đội ngũ khác, nhìn thì thấy không công bằng nhưng bọn họ còn có hai con tòng thú, những con tòng thú này không phải ai cũng có thể triệu hồi ra được, hơn nữa lực sát thương của chúng không hề thua kém một đấu giả thượng đẳng, đặc biệt là con mèo trắng của Minh Ý, trông nhỏ bé vô hại nhưng một vả người ta cái nào là phun máu cái đó.

Điểm yếu duy nhất có lẽ là tính tình không tốt, đôi khi nó còn vả luôn con hắc long bên cạnh.

Sau khi thoả mãn cảm giác tát móng vuốt vào mặt người khác, quay đầu lại nhìn thấy Minh Vực màu tím của chủ nhân ít hơn của Kỷ Bá Tể, nó liền tức giận “meo” một tiếng.

Hắc long bị nó làm sợ tới mức run lên, nhanh chóng lùi sang một bên đi tìm Quý Thanh đánh nhau, tránh bị vạ lây.

“Kết thúc trận đấu, thành Mộ Tinh giành khôi thủ, thành Phi Hoa và thành Trục Nguyệt xếp sau.”

Trịnh Thiều mồ hôi nhễ nhại rời khỏi hội trường, ánh mắt sáng rực.

Chỉ cần trong kỳ thi đấu ở Thần Khí Đường giành thêm hai trận thắng nữa, thành Phi Hoa năm nay có thể lọt vào thượng tam thành.

Chỉ là, thành Triều Dương và thành Trục Nguyệt dường như rất không hài lòng với hắn, ngoài việc nhắm vào Kỷ Bá Tể, bọn họ cũng bắt đầu nhắm vào hắn, không phải nói chứ thật sự khá khó chịu đấy. Hôm nay nếu không phải hắn né nhanh thì không chừng cũng đã bị thương nặng rồi.

Tu Vân chạy đến bên cạnh hắn, hốc mắt ửng đỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.