—
Đúng là đàn bà, lòng dạ lúc nào cũng yếu mềm, hắn vừa mới nói vài câu, người trong lòng hai mắt đã ngấn nước, còn nhẹ nhàng nắn nắn cánh tay hắn, mặt đầy lo lắng.
Kỷ Bá Tể nhướn mày, hắn cảm thấy mình cũng có chỗ đứng trong lòng Minh Ý, nếu không nàng bày ra vẻ mặt như thế này làm gì.
Vì vậy, hắn tiếp tục nói: “Trại nô lệ tối tăm không lối thoát, ta suýt chết ở đó, may mắn được người tốt bụng cứu đi. Ai ngờ, cuộc sống êm đềm chưa được bao lâu, nhà người tốt gặp nạn. Nàng nói xem, ta chỉ giết họ, tha cho gia đình họ, như vậy có phải đã nhân từ quá không?”
Ừm, nói như vậy, quả thực là như vậy.
Minh Ý không còn sợ hãi, chỉ ngước mắt nhìn hắn: “Đại nhân nói những điều này cho nô tỳ, lỡ như nô tỳ đi tố cáo ngài thì sao?”
Hắn khẽ cười, tự giễu bản thân: “Cùng chung chăn gối bấy lâu, nếu nàng không thể thông cảm cho ta, vậy quả thật là ta đã sai rồi, nàng đi tố cáo cũng không sao.”
Giọng nói chân thành tha thiết, trong mắt còn có ánh nước.
Minh Ý thầm mắng, rõ ràng hắn đã chuẩn bị đầy đủ, không sợ nàng tố cáo, còn ở đây giả vờ đáng thương.
Nhưng mà bộ dạng giả vờ này của hắn còn đẹp hơn cả nàng, nàng không nhịn được nhìn thêm vài lần, còn nhân cơ hội đưa tay sờ lên sống mũi thẳng tắp của hắn: “Đại nhân đừng buồn, nô tỳ có thể thông cảm cho đại nhân. Nô tỳ đã là người của đại nhân, ắt hẳn sẽ cùng đại nhân sống chết có nhau.”
Nữ nhi Thanh Vân Giới chỉ một lần thành thân, đã trao thân cho ai thì sẽ theo người đó suốt đời. Nàng chung chăn gối cùng hắn mỗi đêm, đã là minh chứng rõ ràng nhất.
Nàng lại nói tiếp: “Đại nhân đã thật lòng bộc bạch, nô tỳ cũng xin nói thẳng. Các vũ cơ trong cung đều được nội viện ban ân, mỗi năm có một lần được vào nội viện thăm thân. Nói là thăm thân, nhưng thực chất là để truyền tin tức từ phủ đệ của các đại nhân về. Trước khi ra ngoài, nô tỳ cũng đã được nội thị dặn dò cẩn thận.”
“Tuy nhiên, đại nhân hãy yên tâm, nô tỳ đã thuộc về đại nhân, tuyệt đối sẽ không nói lời nào về chuyện của phủ đệ. Nếu đại nhân có tin tức gì muốn nô tỳ mang về nội viện, chỉ cần dặn dò một tiếng.”
Đây là bí mật của vũ cơ, quan trọng như sinh mạng, vậy mà nàng đã trực tiếp nói cho hắn biết.
Kỷ Bá Tể vô cùng hài lòng. Tuy rằng từ lâu hắn đã biết rõ những điều này, nhưng khi nghe chính miệng nàng nói ra, nó lại mang một tầng ý nghĩa khác.
Mũi hắn khẽ chạm vào má nàng, cảm khái: “Trước đây ta gặp gỡ nhiều nữ tử, hoặc là không hiểu phong tình, hoặc là không hợp ý ta. Hiếm khi gặp được người như Ý nhi, thật muốn giữ nàng bên cạnh mãi mãi.”
Lời ngon tiếng ngọt ai mà không thích nghe chứ, Minh Ý e ấp mỉm cười, đáp lại: “Ý nhi cũng không ngờ kiếp phù du như mình lại có thể gặp được đại nhân. Sau này, cho dù đại nhân chán ghét, nô tỳ cũng nguyện ý ở bên cạnh đại nhân, làm một nha hoàn hèn mọn cũng được.”
“Ý nhi…”
“Đại nhân~”
Hai người ôm lấy nhau, hai mắt đẫm lệ, nhưng sau cái ôm quấn quýt đó, hai gương mặt giả dối lại hiện rõ.
Bên ngoài cửa sổ, chú chim nhỏ ngơ ngác nhìn hai con người giả tạo này, vỗ cánh bay đi, tránh xa nơi thị phi.
Hương thơm thoang thoảng, tiếng trò chuyện khe khẽ len lỏi trong căn phòng.
Kỷ Bá Tể tin rằng sau cuộc trò chuyện này, Minh Ý đã hiểu rõ mạng sống của nàng ta nằm trong tay hắn, không thể hành động càn quấy.
Còn Minh Ý thì thầm nghĩ, sau lời thề thốt của hắn, mạng sống của nàng tạm thời được bảo toàn.
Cả hai đều hài lòng với kết quả này.
Suốt mấy ngày liền cả hai cứ dính chặt lấy nhau, ra vào biệt viện cũng nhất quyết phải đi thành đôi, thiếu một cũng không được. Mãi cho đến khi Đại điển tế tự sắp đến, sự vụ chồng chất, Kỷ Bá Tể mới bất đắc dĩ phải vào nội viện
Minh Ý lười biếng nằm trên giường tre trong sân, ăn bưởi mới vận chuyển từ Sơn Bắc về, lật xem sổ sách của phủ.
“Sao chi tiêu ở hậu viện lại nhiều như vậy?” Nàng ngạc nhiên hỏi Tuần ma ma: “Mua đất à?”
Tuân ma ma lắc đầu: “Là vị thị tử kia, suốt ngày kêu đau đầu, ốm yếu nên cần bồi bổ thân thể, mua không ít nhân sâm thượng hạng.”
Thứ đó ăn nhiều sẽ nóng trong người, chẳng lẽ đem nó ăn thay cơm à?
Lắc đầu, nhưng nàng cũng không định can thiệp vào. Dù sao, vì chứng bệnh sạch sẽ của nàng, mọi người đã rất lâu không gặp Kỷ Bá Tể. Nam nhân và tiền bạc, dù sao cũng phải có một thứ, có thể thông cảm.
Nào ngờ, nàng không quan tâm người ta, người ta lại tự tìm đến nàng.
“Nhìn thấy nhân sâm hôm nay khá tốt, ta mang đến cho tỷ một ít.” Thiên Âm vừa bước vào cửa đã ngồi xuống ghế đá đối diện nàng, giọng điệu có chút kỳ lạ: “Mong tỷ nhận cho ta vui.”
Tuân ma ma nhíu mày.
Phụ thân của Minh Ý chính là vì hái nhân sâm mà ngã chết, vậy mà nàng ta lại mang thứ này đến, chẳng phải là muốn chọc tức người ta sao?
Nàng ta nghiêng đầu nhìn sang, lại thấy Minh Ý không hề tức giận, thậm chí còn có chút vui mừng quay đầu hỏi bà: “Nàng ấy tặng ta, có phải là trừ vào tiền tiêu vặt của nàng ấy, sau đó ta tùy ý xử lý vật phẩm không?”
Tuân ma ma: “…”
Tuân ma ma: “Đúng là đạo lý là như vậy.”
“Vậy đa tạ.” Minh Ý vui vẻ nhận lấy, hào phóng đẩy đĩa bưởi về phía nàng ta: “Mời ngươi ăn, ngọt lắm.”
Thiên Âm tuổi còn nhỏ, vui buồn giận hờn đều hiện rõ trên mặt, thấy hành động này của Minh Ý, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Tỷ đây là có ý gì?”
“Hả?” Nàng hoang mang: “Sao vậy?”
“Tỷ rõ ràng biết hoàn cảnh nhà ta, vậy mà lại lấy thứ này ra để nhục nhã ta?” Nàng ta tức giận đứng dậy: “Nghĩ đến việc tỷ đến phủ này trước, ta mới gọi tỷ một tiếng tỷ, nhưng tỷ cũng chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi không danh không phận giống ta, loại người thấp hèn đến cửa bên cũng không vào được, cũng muốn lên mặt với ta?”
Nói xong, nàng ta hất tung đĩa trái cây của Minh Ý, căm hận phất tay áo bỏ đi.
Trong đầu Minh Ý hiện lên một đống dấu chấm hỏi.
Nàng nhìn sang Tuân ma ma, đầy thắc mắc: “Gia đình nàng ấy như thế nào?”
Tuân ma ma nhịn cười, đè thấp giọng nói: “Cô nương kia xuất thân từ nhà nông, nhà nàng ấy trồng bưởi ở Sơn Bắc.”
Minh Ý: “…”
Trời đất chứng giám, nàng thật sự không biết chuyện này. Trước giờ toàn là người ta muốn thăm dò nàng, nào có chuyện nàng rảnh rỗi đi dò hỏi gia cảnh người khác.
Tuy nhiên, câu nói của cô nương vừa nãy cũng đúng, được sủng ái trong biệt viện cũng vô ích, những thứ tốt đẹp đều ở chủ phủ¹.
Phải nghĩ cách mới được.
Vì vậy, vào buổi tối khi Kỷ Bá Tể vừa trở về, liền nhìn thấy một dải lụa mỏng như sương bay vào lòng hắn.
“Đại nhân~” Minh Ý õng ẹo gọi Kỷ Bá Tể.
Hắn khẽ nhếch môi, ôm nàng lên: “Sao vậy?”
“Hôm nay ngủ trưa, nô tỳ lại thấy có người ra vào trong phủ, nô tỳ rất sợ~” Nàng ôm lấy ngực, e ấp nói: “Sống ở nơi này thật khiến người ta thấp thỏm, bất an~”
Kỷ Bá Tể khẽ cau mày: “Lần trước nàng nói muốn tăng thêm lính canh, Bất Hưu đã đi mua vài người về rồi, sao lại còn có người lạ mặt xông vào?”
“Nô tỳ cũng không biết~” Nàng cắn môi, vẻ mặt yếu đuối: “Nô tỳ sợ hãi~”
Hắn mỉm cười: “Có ta ở đây, không ai có thể làm hại nàng.”
Hắn không ở đây cũng chẳng ai có thể làm hại nàng, đây mới là điều quan trọng hiểu chưa.
Minh Ý cắn răng, lại nức nở hai tiếng: “Nghe Tuân ma ma nói, bà ấy có một nhi tử, đang làm việc trong một phủ đệ khác của đại nhân, hai mẹ con đã rất lâu rồi không gặp nhau.”
“Vậy ngày mai ta sẽ cho bà ấy về thăm quê.”
“Nhưng, nhưng nô tỳ cũng không thể rời xa bà ấy…”
Kỷ Bá Tể không nói gì, hắn ngồi xuống ôm nàng lên đùi mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng.
Minh Ý bị hắn nhìn đến thấp thỏm bất an, vò vò khăn tay: “Thôi vậy, để bà đi ấy một hai ngày cũng không sao…”
“Sau đại điển tế tự ngày kia, sẽ có buổi họp cho các tôn thân.” Hắn đột ngột nói, “Nàng có muốn về nội viện thăm thân không?”
Chú thích:
¹Chủ phủ: nhà chính, viện chính