Nhập Thanh Vân

Chương 16: Người sống có thể nghe được ư?




Thành thật thì, Kỷ Bá Tể đúng là nam nhân đẹp nhất trong số những người mà Minh Ý từng gặp, không chỉ có bề ngoài điển trai, mà còn có nguyên lực vô cùng mạnh mẽ thâm sâu, thứ mà bất kỳ người tu luyện nào cũng khao khát.

Nếu một người như vậy là người tốt, thì thiên hạ thái bình.

Nhưng nếu không thì sao?

Nàng rùng mình, nhưng trên mặt vẫn cười tươi rạng rỡ: “Nô tỳ đang nghĩ, một người như đại nhân, tựa như trích tiên¹, phải là nữ nhân như thế nào mới xứng với ngài?”

Trong nhà có nữ nhân thích suy nghĩ linh tinh.

Hắn cười khẽ, vuốt ve vòng eo của nàng, lười biếng nói: “Người như nàng.”

Hừ, với ai cũng nói vậy.

Lườm hắn một cái, Minh Ý quay đầu cười rạng rỡ: “Nô tỳ rất vinh hạnh.”

“Kỷ đại nhân.” Bỗng nhiên có một phụ nhân² từ dưới đi đến, tay cầm chén rượu, do dự gọi một tiếng, lại nhíu mày nhìn Minh Ý.

Ki Bá Tể ngẩng đầu nhìn, thần sắc lãnh đạm: “Có gì chỉ giáo³?”

“Chỉ là đã lâu không vấn an⁴ đại nhân, lại gặp ở đây, muốn đến chào hỏi một tiếng.” Người tới có chút tủi thân: “Chúc mừng đại nhân lại có được giai nhân.”

Người này đầu đầy châu ngọc⁵, nhìn qua đã biết thân phận không thấp, sao lại có vẻ như từng có một đoạn tình với hắn vậy?

Minh Ý há hốc mồm, Kỷ Bá Tể lại tỏ ra rất lạnh nhạt: “Cảm ơn Chu phu nhân.”

Chu phu nhân đỏ mắt, nhưng xung quanh có nhiều người, nàng ta cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ uống hết rượu trong chén, lại lưu luyến nhìn hắn lần nữa, rồi mới quay về chỗ ngồi của mình.

Kỷ Bá Tể quay đầu, liền thấy người bên cạnh đang nhìn hắn với ánh mắt sáng rực.

“Nàng lại suy nghĩ cái gì kì lạ nữa rồi?” Hắn cười hỏi.

Minh Ý cười hì hì, chắp tay: “Đại nhân xưa nay tiếng tăm rất tốt, nô tỳ đang nghĩ chắc hẳn ngài đối xử với người cũ cũng rất tốt.”

Ví dụ như sẽ tìm cho họ một gia đình giàu có, hoặc cho thêm tiền bạc, nhà cửa. Nếu sau khi rời khỏi hắn, tất cả đều có thể như người đàn bà vừa rồi, xinh đẹp rạng ngời, giàu sang phú quý, thì tính phong lưu của hắn cũng có thể tha thứ được.

Ánh mắt nàng ánh lên sự khao khát.

Kỷ Bá Tể tức giận, hắn đã rộng lượng không so đo với nàng, mà nàng lại còn mong muốn trở thành người cũ.

Tình cảm nồng nàn những ngày qua, đều vứt cho chó ăn rồi à?

Bình thường chỉ có hắn chơi đùa với kẻ khác, vậy mà vật nhỏ này lại có ý đồ qua mặt hắn.

Đúng là mơ mộng hão huyền.

Hắn âm thầm thu tay về, nở nụ cười dịu dàng, gắp cho nàng một món: “Ý nhi kiều diễm động lòng người như vậy, sao có thể trở thành người cũ được? Chẳng lẽ gần đây ta ít cưng chiều nàng, khiến nàng nghi ngờ ta thay lòng đổi dạ?”

Hắn nhấn mạnh hai chữ “cưng chiều”.

Mặt Minh Ý nóng lên, khóe miệng giật giật: “Đại nhân khiêm tốn rồi.”

Eo thon, chân dài, thân hình rắn rỏi, mấy ngày nay cứ như sói như hổ, thiếu điều nuốt chửng nàng luôn, lạnh nhạt chỗ nào.

“Là do tâm trạng ta dạo này không tốt, khiến Ý nhi lo lắng.” Kỷ Bá Tể thở dài, hàng mi cong rũ xuống tạo thành một vùng tối nhỏ: “Là lỗi của ta.”

Minh Ý không hiểu vì sao rùng mình một cái.

Người trước mặt này rất dịu dàng, nhìn cũng đẹp mắt, thậm chí còn tốt với nàng hơn trước đây, nhưng không hiểu sao, nàng lại cảm thấy hơi sợ hãi.

“Đại nhân là người xuất chúng sao có thể nói những lời này với nô tỳ.” Minh Ý vội vàng nép vào lòng rót rượu cho hắn. 

Kỷ Bá Tể cúi đầu nhìn nàng: “Nàng không trách ta à?”

Không dám nha.

Minh Ý cười cười: “Nô tỳ chưa bao giờ oán trách đại nhân.”

“Nàng là nữ tử dịu dàng nhất ta từng gặp.” Kỷ Bá Tể cúi đầu cười, hôn nhẹ lên trán nàng.

Trên bàn tiệc, những nữ quyến⁶ đều ghen tị liếc nhìn sang bên này, vừa đánh giá phục sức của nàng vừa thầm thì to nhỏ.

Chẳng bao lâu sau, trong thành thị bắt đầu thịnh hành váy xếp li màu khói và các loại y phục mà Kỷ Bá Tể thích, nhưng đó là chuyện sau này.

Hiện tại, Minh Ý rất lo lắng, không chỉ ở phủ Kỷ Bá Tể như vậy, khi trở về biệt viện, hắn cũng thân mật hơn bình thường, thậm chí còn chủ động đưa nàng đến thư phòng.

Minh Ý liên tục lắc đầu: “Nô tỳ không đi nổi nữa.”

“Không sao.” Hắn vươn tay ra: “Ta ôm nàng đi.”

“…”

Lồng ngực hắn rắn rỏi, cánh tay mạnh mẽ, ôm lấy nàng nhẹ nhàng như không. Đi ngang qua sân, qua hành lang, nhịp thở hắn vẫn bình ổn. Minh Ý nép vào lòng hắn, lòng trĩu nặng, tưởng chừng sắp sửa chịu đủ mọi cực hình tra tấn: chiên, rán, luộc, nướng…

Liệu có còn cứu được không?

“Đại nhân.” Bất Hưu từ ngoài bước vào, thoáng nhìn thấy Minh Ý, bất ngờ khựng lại.

Kỷ Bá Tể lên tiếng: “Cứ nói đi.”

“Nửa canh giờ trước, đám cháy ở hiệu thuốc bên phố Đông đã được dập tắt, nhưng chưởng quầy cùng vài người bốc thuốc đều không thể thoát ra.”

Minh Ý khẽ động tai, linh cảm có điều chẳng lành.

Chuyện nhỏ trong dân gian thôi mà cũng phải đặc biệt tới báo cáo với hắn ư?

Trong lòng dấy lên dự cảm không lành, nàng giãy dụa: “Đại nhân, nô tỳ muốn đi thay y phục.”

Kỷ Bá Tể giữ nàng lại, làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Bên Tư Phán đã phái người qua đó chưa?”

“Trịnh Thiều ra tay nhanh, bên Tư Phán chưa tra đến tiệm thuốc này.”

Minh Ý: “…”

Như nghe hiểu được gì đó.

Nàng muốn khóc nhưng lại không có nước mắt, hai tay run rẩy che lấy đôi tai mình.

Vẫn là những thứ mà người sống thì không nên nghe. 

Nào có ngờ, Kỷ Bá Tể lại kéo tay nàng xuống, bình thản nói: “Cho người theo dõi phủ Tư Phán.”

“Vâng.”

Bất Hưu đóng cửa đi ra ngoài, chỉ để lại Minh Ý đang ngồi trong lòng Kỷ Bá Tể run rẩy như một con chim nhỏ.

“Nàng sợ cái gì?” Hắn sờ sờ gò má của nàng: “Đại nhân tin tưởng nàng, mới dẫn nàng đi bàn chuyện.”

Mặt Minh Ý trắng bệch như tờ giấy, môi run rẩy: “Đa tạ đại nhân.”

Cảm tạ mười tám đời tổ tiên nhà ngài, còn nhọc lòng dẫn ta theo nghe chuyện phóng hỏa giết người.

Ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua khóe miệng run rẩy của nàng, Kỷ Bá Tể thở dài: “Nàng có tò mò, vì sao ta lại làm những chuyện này không?”

Không, ta không tò mò!

Minh Ý sợ hãi lắc đầu, nhưng nam nhân lại như không thấy gì, gật đầu: “Nếu nàng đã muốn biết, vậy ta sẽ nói cho nàng nghe.”

Nàng chửi thầm một câu, ai muốn nghe hả!

Lông mày nhíu chặt như con sâu, Minh Ý cố gắng giãy dụa, nhưng bị hắn ấn gáy nằm xuống đùi. 

“Trước đây có một gia tộc hiển hách, họ đã nhận nuôi rất nhiều trẻ mồ côi từ các trại nô lệ, dạy chúng võ nghệ, cho chúng cơm ăn áo mặc, ơn nghĩa như núi. Ai ngờ, đại cô nương của nhà họ lại bị hãm hại bởi vài tên thầy thuốc, trở thành kẻ bất trung bất hiếu.”

“Vào ngày sinh nhật của một đứa trẻ trong số đó, tất cả tài sản đều bị tịch biên⁷, cả họ bị lưu đày, đại cô nương dịu dàng đoan trang đã chết ngay trước mắt những đứa trẻ ấy.”

Hắn thong thả cất lời, ngón tay mân mê vành tai mềm mại của nàng: “Nàng nói xem, đứa trẻ năm đó từng được họ cưu mang, có nên báo thù cho họ không?”

Minh Ý sững người, lòng dấy lên một gợn sóng.

Hắn đã từng trải qua những gì?

Nếu là nàng, mối thù này như thế nào cũng phải báo, nhưng ra tay giết người ngay dưới mí mắt của Tư Phán, quả thực là một canh bạc mạo hiểm.

Thân thể không còn run rẩy, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt còn có chút thương cảm: “Đại nhân… không có phụ mẫu sao?”

Kỷ Bá Tể đáng thương cụp mắt: “Ta sinh ra đã ở trong trại nô lệ.”

Trại nô lệ không phải là nơi tốt đẹp gì, cai ngục ngày ngày đánh đập, còn phải làm rất nhiều việc nặng nhọc.

Minh Ý có chút áy náy.

Nếu không phải vì nàng, hắn cũng không đến nỗi như vậy.

Chú thích:

¹Trích tiên: tiên mắc đọa, tiên giáng trần

²Phụ nhân: phụ nữ đã có chồng

³Chỉ giáo: chỉ bảo, dạy dỗ 

⁴Vấn an: thỉnh an, thăm hỏi sức khỏe, chào hỏi

⁵Đầu đầy châu ngọc: những trang sức đắt tiền lấp lánh

⁶Nữ quyến: họ hàng là nữ

⁷Tịch biên: tịch thu gia sản. Hán việt là sao gia. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.