—
Bất Hưu cúi đầu, không dám đáp lời.
Kỷ Bá Tể đã hiểu ra, nàng muốn lấp đầy hậu viện của mình?
Một nữ nhân, công khai tuyển nam sủng?
Thật là quá vô lý, ai có thể chấp nhận một người nữ nhân trái ôm phải ấp? Đừng nói là hắn, có mấy nam nhân chịu đi tham gia tuyển chọn?
“Những văn võ quan viên bên cạnh nàng mà cũng đồng ý sao?” Hắn không thể tin nổi.
Nhắc đến chuyện này, Bất Hưu lại hào hứng, cười nói: “Đương nhiên là không đồng ý, trong triều đã náo loạn cả lên, hơn bảy mươi người vây quanh Minh cô nương nói về lễ nghĩa liêm sỉ, ngài đoán xem Minh cô nương làm thế nào? Nàng trực tiếp đưa ra thư khiêu chiến, nói rằng nếu tất cả văn võ bá quan đều dựa vào nguyên lực mạnh mẽ mà đương chức, thì ai phản đối hãy cùng nàng đấu một trận.”
“Nàng nói từ xưa đến nay sinh linh theo đuổi phối ngẫu đều ưu tiên kẻ mạnh, ai thắng được nàng, nàng sẽ ban cho vạn lượng vàng. Nhưng nếu không ai thắng được, thì nàng có quyền tự do theo đuổi phối ngẫu.”
Kỷ Bá Tể: “…”
So nguyên lực với những người sống trong nhung lụa, nàng thật sự là ức hiếp người ta.
Kết quả dĩ nhiên không cần hỏi, ngoài hắn ra, ai có thể dễ dàng thắng được nàng?
“Minh cô nương cũng không như những Thành chủ trước đây, ép buộc nữ tử vào nội viện, nàng thực sự tự mình đi hỏi, có công tử nào nàng vừa ý, nàng đích thân hỏi bọn họ có muốn vào nội viện hay không. Ai đồng ý thì mang về, không đồng ý thì cũng không ép buộc.”
Tức là, mấy ngày hắn bệnh, nàng đã ra ngoài tìm nam nhân.
Tốt, tốt lắm.
Kỷ Bá Tể tức giận đến nỗi cười ra tiếng: “Vậy có ai đi theo nàng về nội viện không?”
Bất Hưu đếm trên đầu ngón tay: “Hình như có mười hai người rồi.”
“… Những kẻ dựa vào quyền thế của nữ nhân, có thể là thứ gì tốt.” Hắn nheo mắt.
Bất Hưu than thở: “Ngài đừng nói thế, nô tài cũng không ngờ rằng trong số mười hai người đó lại có các nho tử nổi tiếng của thành Triều Dương, có thiếu niên nguyên lực mạnh mẽ đủ để vào Nguyên Sĩ Viện, thậm chí còn có người đến từ thành Mộ Tinh nữa, đều là người có địa vị không nhỏ, hơn nữa dáng vẻ đường hoàng.”
Minh cô nương thật sự thích những người đẹp, mỗi người nàng tuyển đều có vẻ đẹp riêng, dù chưa hẳn có khí chất phong hoa như Bệ hạ, nhưng tổng thể cũng không thua kém nhiều.
Hít sâu một hơi, Kỷ Bá Tể ho lên.
Bất Hưu vội vàng xoa dịu, vừa làm vừa nói: “Ngôn đại nhân nói bệnh của ngài là do lao lực lâu ngày mà thành, cần phải dưỡng bệnh kỹ càng, phải dưỡng ít nhất nửa tháng.”
Nửa tháng? Nếu đợi thêm nửa tháng, trên đầu hắn cũng có thể phi ngựa rồi.
Kéo áo bào lên, Kỷ Bá Tể loạng choạng xuống giường, rửa mặt, chăm chú ngắm nhìn mình trong gương đồng.
Hắn không tin có ai đẹp hơn hắn, nàng tìm những người đó chẳng qua cũng toàn là mắt cá thôi, so với hắn đều phải kém xa.
***
Thành Triều Dương náo nhiệt hơn nhiều so với trước đây, trên đường đi có nhiều nữ tử hơn, ai nấy đều hào hứng che miệng bàn tán về mục tiêu tiếp theo của Minh Ý.
Ngày đầu tiên mọi người còn coi việc được nàng tuyển là hổ thẹn, cảm thấy ăn bám phụ nữ không phải là đại trượng phu. Nhưng sau ngày thứ hai, một số người bắt đầu vô tình hay cố ý xuất hiện trên con đường mà Minh Ý đi qua.
Không còn lý do gì khác, ai mà không thích da trắng, đẹp, giàu có, lại biết cách chiều chuộng người khác?
Chẳng hạn như nho sinh Chu Tử Hồng kia, đồ đệ của một đại Nho gia, có tài trị quốc, luôn lạnh lùng không thích gần gũi người khác, vừa gặp Minh Ý ba lần, đã theo nàng vào cung.
Sư phụ của hắn giận dữ chất vấn, hỏi tại sao lại như vậy, Chu Tử Hồng chỉ quỳ xuống chắp tay: “Nàng cần ta.”
Ban đầu hắn cũng cảm thấy thật hoang đường, một cô nương ra ngoài tìm nam nhân khắp nơi, sao có thể là việc của một người quý môn. Nhưng khi nàng thật sự ngồi đối diện hắn, ánh mắt đầy cảm xúc hỏi tại sao hắn không thích cười, Chu Tử Hồng đã nghe thấy nhịp đập trái tim mình rõ ràng.
Người này đẹp, nhưng không phải là kiều hoa¹, đẹp có khí khái, có tư thái, dù lần đầu tiên bị hắn từ chối, cô cũng không thấy xấu hổ, chỉ thoải mái nói với hắn: “Nếu người thấy ta phiền, nói một câu là được, ngày mai ta sẽ không đến nữa.”
¹đẹp nhưng mềm yếu.
Nàng có phiền không? Đương nhiên là không, dù ôm mục đích muốn hắn vào nội viện, hắn cũng không thể ghét nàng. Chỉ thấy bực bội, nếu theo nàng, về sau hắn sẽ không còn con đường làm quan, thật đáng tiếc.
Minh Ý nhìn Chu Tử Hồng, rồi nói: “Ta không sợ hậu cung tham gia chính sự, chúng ta có thể ban ngày thượng triều, ban đêm đêm xuân..”
Chu Tử Hồng bị câu nói này làm cho đỏ mặt tía tai, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc mà nói nàng ăn nói hoang đường, nhưng ngay khi Minh Ý đứng lên định rời đi, hắn lại nắm lấy tay áo của nàng.
“Ta sẽ đi theo ngươi.” Hắn nói.
Minh Ý cười vui vẻ, kéo hắn đứng dậy, nhẹ nhàng ôm hắn: “Ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Nhưng ngươi vẫn sẽ có nam nhân khác, đúng không?”
“Ta chỉ giữ ngươi một năm.” Minh Ý nghiêng đầu nhìn hắn, “Sau một năm, nếu ngươi muốn ở lại bên ta thì ở lại, nếu không muốn, ngươi có thể cưới người khác, ta sẽ không cản trở ngươi.”
Nói cách khác, nàng sẽ có nam nhân khác, nhưng cũng không ngại nếu hắn sau này có nữ nhân khác.
Tự nhiên Chu Tử Hồng lại thấy có chút bực mình: “Vậy ngươi không phải yêu ta, chỉ là thích ta thôi.”
Minh Ý vuốt vuốt hàng lông mày đang nhíu lại của hắn, cười nhẹ: “Nếu ngươi có bản lĩnh, cũng có thể khiến ta yêu ngươi .”
Ngón tay nhẹ nhàng như gió lướt qua bên má hắn, nàng nhấc váy xoay người, vẫy tay về phía hắn: “Hãy đợi ta ở nội viện, vài ngày nữa ta sẽ đến tìm ngươi.”
Chu Tử Hồng không cam lòng, chính sự không cam lòng này, đã khiến hắn ngay lập tức chuyển vào nội viện.
“Minh tỷ tỷ thực sự rất mê người.” Tư Đồ Lĩnh chống cằm nhìn Minh Ý đang đi tới từ ngoài cửa sổ, cười nói cảm thán.
Phù Việt vẻ mặt phức tạp: “Điều đó không phải là lý do để ngài vào nội viện của thành Triều Dương.”
“Bọn họ đều có thể, tại sao ta lại không thể?” Tư Đồ Lĩnh nhướn mày, “So với người khác, ta nghĩ Minh tỷ tỷ thích ta hơn.”
“Nàng không thích ngài, nàng xem ngài như thân đệ đệ, biết ngài không muốn trở về thành Mộ Tinh nên mới dùng danh nghĩa này để giữ ngài lại đây.” Phù Việt vô cảm nói thẳng.
Tư Đồ Lĩnh xụ mặt: “Người như ngươi vẫn luôn không được yêu mến như vậy.”
“Đại nhân.” Phù Việt thở dài.
Tư Đồ Lĩnh xua tay, không muốn nói thêm, nhảy nhót đi ra mở cửa cho Minh Ý.
Minh Ý vào cửa liền rót cho mình một chén trà, sau đó cười nhìn Tư Đồ Lĩnh: “Đã thu dọn đồ đạc xong chưa?”
“Thu dọn xong rồi, giờ có thể cùng tỷ tỷ về.” Tư Đồ Lĩnh cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, “Chỉ là, người trong hậu viện đều có danh phận, tỷ tỷ định cho ta danh phận gì?”
Minh Ý cười nhẹ: “Mọi người đều bắt đầu từ tài tử, tỷ tỷ cho ngươi ngoại lệ, trực tiếp làm quý nhân được không?”
“Tạ tỷ tỷ đã thiên vị.” Tư Đồ Lĩnh làm một lễ nghi của nội viện.
Minh Ý cười, rồi trở lại vẻ nghiêm túc: “Ngươi đã không muốn trở về thành Mộ Tinh nữa, có nguyện ý giúp ta ở thành Triều Dương không? Ta thiếu người trong Hình bộ, không dám trọng dụng người ngoài.”
“Tỷ tỷ đã mở lời, ta không có lý do để từ chối.” Tư Đồ Lĩnh nghĩ một lúc, “Chỉ là, trong triều vẫn còn nhiều người của vị đó đúng không? Nếu bọn họ gây khó dễ cho ta, tỷ tỷ cũng phải giúp ta chứ.”
“Yên tâm, cứ làm, tỷ tỷ sẽ che chở cho ngươi.” Minh Ý vỗ vai hắn.
Tư Đồ Lĩnh vui vẻ cười, dang tay ra, ôm lấy nàng.
Hành động này trước đây được coi là thất lễ, nhưng Minh Ý gần đây đã quen, cũng không thấy lạ, liền tiện tay xoa đầu hắn, rồi cùng hắn ngồi xe thú trở về nội viện.