—
Đường phố rộng lớn, đủ cho ba chiếc xe thú đi hàng ngang, nhưng không hiểu sao, xe thú của Minh Ý vừa đến phố Trường Diệu đã bị người khác chen lấn một chút.
Nàng nghĩ là do đường đông, vô ý va chạm, liền dắt xe thú phía trước tránh sang bên.
Nhưng vừa tránh được mười tấc, xe thú bên cạnh lại lần nữa chen vào, hai bánh xe va chạm kẹt cứng, phát ra tiếng kêu chói tai.
Minh Ý mở cửa sổ xe, cau mày nhìn sang bên kia.
Kỷ Bá Tể ung dung mở cửa sổ xe, tựa vào thành cửa ngẩng lên nhìn nàng.
Hắn mặc áo dài màu vàng xanh, tay áo phất phơ như có gió thổi vào, núi xanh rơi giữa chân mày, đôi mắt như mặt hồ tĩnh lặng, đôi môi nhợt nhạt nhẹ nhàng mím lại, nhìn khiến người ta thương cảm.
Dù đã thấy nhiều mỹ nam, đôi mắt này của Minh Ý vẫn thấy hắn đẹp nhất.
Tiếc là, đó là một người không thể lấy.
Minh Ý bình tĩnh hỏi hắn: “Xe của bệ hạ hỏng rồi sao?”
“Ừ.” Hắn gật đầu, “Không biết sao lại muốn lấn sang phía nàng.”
Nàng im lặng, chưa kịp trả lời, Tư Đồ Lĩnh bên cạnh đã cười lên: “Lời này ta từng nghe qua, hóa ra bệ hạ khi theo đuổi tiểu thư Lý gia cũng từng nói vậy, khiến khắp thành Mộ Tinh truyền tụng thành câu chuyện đẹp. Không ngờ đã lâu như vậy, bệ hạ vẫn giữ nguyên tấm lòng, đáng để ta bội phục.”
Nghe thấy giọng của y, Kỷ Bá Tể liền cảm thấy không vui, lại thấy mặt y lấp ló ở bên cạnh Minh Ý, sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo: “Tư Đồ tiểu đại nhân sao lại ở đây?”
“Minh tỷ tỷ nạp người vào hậu viện, ta sao có thể không đến?” Tư Đồ Lĩnh nhìn sâu vào mắt hắn, ánh mắt chứa đầy ý nghĩ mà Kỷ Bá Tể chỉ cần nhìn một lần là hiểu.
Y chính là thèm khát Minh Ý, dựa vào nàng không có phòng bị, tự do hoành hành bên cạnh nàng.
Kỷ Bá Tể lạnh lùng nói: “Trọng thần của thành Mộ Tinh, sao lại chạy vào ở hậu viện thành Triều Dương.”
“Hắn không chỉ ở hậu viện, mà còn ở tiền triều.” Minh Ý bình tĩnh nói, “Ta tin tưởng hắn, không liên quan đến việc hắn là người ở đâu, giống như bệ hạ là người của thành Triều Dương, không phải cũng có thể dẫn binh thành Mộ Tinh sao?”
“Đó không phải là chuyện tùy tiện được, bệ hạ lúc đó vì binh phù của thành Mộ Tinh, khi thành thân với Luân công chúa đã từng thề trên đại điện sẽ không bao giờ ruồng bỏ công chúa.” Tư Đồ Lĩnh cười nói.
“Ồ?” Minh Ý vỗ tay, “Là ta lúc đó không biết, không thể xem được trò vui.”
“Tỷ tỷ nên đến, lúc đó ta muốn báo cho tỷ một tiếng, nhưng người được phái đi đều bị bệ hạ ngăn lại, nghĩ lại cũng đáng tiếc.” Tư Đồ Lĩnh thở dài lắc đầu, “Đó là đại hôn hoành tráng nhất ta từng thấy, cả thành Mộ Tinh nơi nơi đều đốt pháo dán giấy đỏ, Luân công chúa có mười dặm hồng trang, kéo dài hỷ phục, hỷ phục thêu đầy phượng hoàng vàng.”
“Hỷ phục nặng như vậy, bệ hạ vẫn có thể bế nàng lên, vững vàng bước vào phủ đệ mà Tư thượng ban tặng. Luân công chúa qua màn che miệng cười e lệ, bệ hạ trên mặt cũng tràn đầy niềm vui, lúc bái thiên địa hai người hỷ phục có long phượng tương xứng, thật sự là xứng đôi vô cùng.”
“Tiệc rượu sau đó, bệ hạ uống say, Luân công chúa còn đặc biệt ra đón ngài ấy, hai người nắm tay vào động phòng, dáng vẻ ân ái ấy không biết khiến bao nhiêu người ghen tị.”
Tư Đồ Lĩnh vui vẻ hồi tưởng xong, quay đầu nhìn Kỷ Bá Tể: “Ngài nói đúng không?”
Kỷ Bá Tể nhìn như ngồi thư thả, nhưng bàn tay trong tay áo đã nắm chặt đến trắng bệch.
Hắn không dám nhìn biểu cảm của Minh Ý, sợ nàng đau lòng, lại sợ nàng không đau lòng.
Ban đầu hắn thực sự nghĩ rằng thành thân không phải chuyện quan trọng, bái đường cũng có thể dùng để giao dịch, nhưng khi thực sự trải qua buổi lễ ấy, hắn mới biết mình sai rồi, thứ đó rất trọng đại, gần như gánh vác mọi kỳ vọng và niềm vui của một nữ nhân.
Hắn không thể cho Minh Ý, thế mà lại cho người khác.
Có lẽ hắn có thể cho nàng một lễ phong hậu còn tốt hơn, chân thành hơn, nhưng nàng đã không cần nữa.
“Xe dừng ở đây lâu rồi.” Minh Ý thản nhiên nói, “Cản đường không tốt, xin bệ hạ đi trước.”
“Ta…” Hắn mím môi, “Ta chưa từng đối với ai chân thành.”
Với người khác hắn chỉ thấy không đủ kiều diễm, không đủ dịu dàng. Nhưng với Minh Ý, hắn thấy mạnh mẽ cũng đẹp, cứng rắn cũng đẹp. Người khác làm kiêu với hắn, hắn một lần đã chán ngấy, nhưng Minh Ý, hắn cảm thấy vẫn có thể dỗ dành thêm một chút.
Tuy nhiên, người đối diện lại thản nhiên nói: “Chân thành của bệ hạ quý giá biết bao, như đá trên mây, trăng trên đất, ai cũng không thể cưỡng cầu.”
Nói xong, cửa sổ xe đóng lại, chặn tầm nhìn của hắn.
Kỷ Bá Tể bừng tỉnh, muộn màng có chút bực tức. Nàng lại như vậy, trước mặt bao nhiêu người, không để lại chút thể diện cho hắn.
Nhìn cửa sổ xe đóng chặt, hắn không nhịn được giọng cứng cỏi nói: “Ta không có ý muốn hòa giải với nàng.”
Bên kia không đáp lời, hắn tức giận phất tay áo, dẫn xe thú tiếp tục đi.
Xe thú của Minh Ý dừng tại chỗ một hồi lâu.
Nàng lặng lẽ nhìn hoa văn trên váy mình, Tư Đồ Lĩnh sau khi nói xong cũng có chút hối hận, nhìn nàng nhẹ giọng hỏi: “Tỷ tỷ có buồn không?”
Minh Ý mím môi, giọng khàn khàn: “Nếu ta nói mình hoàn toàn không buồn, thì là lừa ngươi.”
Dù sao đó là người nàng lần đầu nhìn trúng, cũng đã ở bên nhau một thời gian, dù là nuôi một con chó cũng sẽ có tình cảm, huống chi là người đầu ấp tay gối.
Nhưng, nàng tuyệt sẽ không để lộ chút yếu đuối nào trước mặt hắn, chỉ là tự mình giải tỏa trong riêng tư mà thôi.
Tư Đồ Lĩnh đau lòng muốn đưa tay ra, lại thu lại ngón tay, lúng túng nói: “Ta lần sau không nói nữa, tỷ tỷ đừng buồn.”
“Không buồn nữa rồi.” Minh Ý lau mắt, thẳng lưng, “Chúng ta đi về tìm Chu Tử Hồng chơi, người đó thú vị lắm.”
“Ta cũng thú vị mà…” Tư Đồ Lĩnh lẩm bẩm.
“Gì?” Minh Ý không nghe rõ.
“Không có gì, tỷ tỷ đi thôi, hậu viện nhiều người như vậy, đại nữ tử cần gì quan tâm đến nam nhân?”
Minh Ý cười, lập tức điều khiển xe thú, chạy một mạch về nội viện.
Trong nội viện có mười hai người nàng thực sự thấy đủ rồi, nhưng không chịu nổi một số triều thần ngoài mặt phản đối, bên trong lại ngấm ngầm nhét con trai mình vào nội viện, nên cuối cùng, viện của nàng có hơn ba mươi người.
“Ngươi nghĩ làm thành chủ vui thật sao?” Minh Ý thở dài một hơi.
Bên cạnh, Bạch Anh có chút lúng túng, định an ủi nàng vài câu, liền thấy Tư thượng của họ đột nhiên cười tươi, phấn khích nói: “Ai da, niềm vui của thành chủ các ngươi hoàn toàn không tưởng tượng được!”
Cả viện toàn mỹ nam, vì nàng mà tranh giành, đấu đá, cảm giác này không thể nào vui hơn, không cần phải lấy lòng ai, nàng chỉ cần mỗi ngày chọn một viện đi, sẽ có người chuẩn bị mọi thứ, vui mừng chờ đợi nàng.
Tất nhiên, nàng cho đám người này khá nhiều quyền lực, họ đương nhiên sẽ không khúm núm. Ví như Chu Tử Hồng, nàng đã đến cửa rồi, hắn vẫn ở thư phòng miệt mài viết lách, không có ý ra đón nàng.
Trước đây Minh Ý nghĩ, đàn ông có phải đê tiện không, ai không đuổi theo họ, họ lại càng thích, cho nên giả bộ khó gần mới thành chiêu thức ngàn đời tốt nhất.
Nhưng đến lượt mình, Minh Ý lại thấy, ừm, tính không xu nịnh này, thực sự rất khó mà không thu hút sự chú ý của nàng.
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Trụ sở làm việc của Chính phủ lâm thời nằm ở đâu? Hay còn gọi là nhà khách Chính phủ. (10 ký tự, viết liền, viết hoa chữ cái đầu theo thể thức viết tên riêng, có số, không dấu)