—
Tư Đồ Lĩnh vừa nghe câu này mặt mày lập tức ỉu xìu: “Cái gì mà nương tử chính thức chứ, chẳng phải bây giờ tỷ tỷ là nương tử chính thức của ta sao?”
Minh Ý cười xua tay: “Ngày ấy ta thu nhận ngươi chỉ để ngươi nhanh chóng có chỗ đứng ở thành Triều Dương, chưa từng có ý định khác. Ngươi và người trong hậu viên này của ta không giống nhau, bọn họ phải đợi một năm nữa mới có thể rời đi, còn ngươi, lúc nào cũng có thể tự do sống cuộc đời của mình.”
Nàng nghĩ Tư Đồ Lĩnh chắc hẳn sẽ vui mừng, dù sao thì tuổi trẻ tràn đầy hoài bão, tiền đồ vô lượng, sao lại muốn ở mãi nơi hậu viện bị người ta đàm tiếu.
Nhưng, người trước mặt không có chút vui vẻ nào, đôi vai rũ xuống, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
“Minh tỷ tỷ.” Y thở dài, “Ta năm nay đã mười bảy tuổi rồi.”
Minh Ý gật đầu: “Đúng vậy, ở nhà người khác đã đến tuổi nghị thân rồi.”
“Vậy nên ta vào hậu viện của tỷ, không phải để có chỗ đứng.” Y cười nhẹ, đôi mắt híp lại, “Không phải ai cũng như Kỷ Bá Tể, mỗi bước đi đều tính toán đâu.”
“Ta đến đây, chỉ vì thích tỷ tỷ, từ đầu đã thích rồi.”
Minh Ý kinh ngạc ngẩng đầu.
Tư Đồ Lĩnh tuấn tú như ngọc, thân hình cao lớn như cây tùng, y đã thực sự trưởng thành thành người lớn, nhưng, thích?
Thích nàng?!
Nàng vô thức lắc đầu. Điều này sao có thể, hai người luôn xưng tỷ gọi đệ, Tư Đồ Lĩnh còn nhỏ hơn nàng đến bốn tuổi, nói gì đến thích?
Nhưng ánh mắt y sâu thẳm, không giống như đang nói dối.
Minh Ý lùi lại một bước.
Tư Đồ Lĩnh thấy nàng lùi, sắc mặt lập tức ảm đạm: “Trong mắt tỷ tỷ, ta mãi mãi chỉ là một đứa trẻ sao?”
“Trên đời này đâu có đứa trẻ nào lợi hại như ngươi, mấy vụ án lớn kéo dài năm sáu năm, chỉ một tháng ngươi đã cho ta kết quả.” Nàng lắc đầu, “Nhưng ta luôn xem ngươi là đệ đệ, ngươi nói gì khác, ta cảm thấy không thoải mái.”
Tư Đồ Lĩnh thoáng giãn mày, cười nhẹ: “Hóa ra tỷ tỷ không phải không thích ta, chỉ là không quen với sự thay đổi này.”
Minh Ý: “…” Không phải ý này đâu mà.
“Nếu tỷ tỷ không quen, vậy ta sẽ ở bên cạnh tỷ nhiều hơn, để tỷ tỷ từ từ quen dần.”
Minh Ý: “…” Quả là thần đồng phá án, suy nghĩ cũng không giống ai.
Nàng chưa kịp nói thêm gì, Tư Đồ Lĩnh đã kéo tay nàng, bước nhanh vào nội viện: “Những ngày này đều phải nghị sự tại Cần Chính Điện, tỷ tỷ đi đâu, ta cũng đi đó, tiện thể gần gũi nhau hơn.”
Minh Ý bị y kéo đi, chân dài của thiếu niên bước nhanh, nàng phải kéo váy lên mới theo kịp.
Nhưng đi được hai bước, Tư Đồ Lĩnh đi chậm lại và duỗi tay giữ nàng.
Tim Minh Ý đập nhanh, cảm thấy tay y vừa lạnh vừa chắc.
“Ta và Kỷ Bá Tể có một điểm khác biệt lớn nhất.” Nhìn về Cần Chính Điện phía trước, Tư Đồ Lĩnh nói nhỏ, “Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi tỷ tỷ, cũng không bao giờ lợi dụng tỷ tỷ vì bất cứ điều gì. Nói thích tỷ tỷ, chỉ đơn thuần là thích tỷ tỷ mà thôi.”
Mấy câu nói này nói ra vô cùng có khí phách, nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực, Minh Ý bỗng nhiên cảm thấy mình thực sự đã động lòng.
Nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Có lẽ Tư Đồ Lĩnh biết ơn vì nàng đã cứu y khi còn nhỏ, biết ơn và thích rất dễ nhầm lẫn, có thể là do y chưa từng gặp gỡ cô nương tốt nào khác, chưa chắc đã thực lòng yêu nàng.
Đợi sau khi nghị sự xong, dẫn y đi gặp mấy cô nương khác vậy, nàng nghĩ.
Kỷ Bá Tể đã ngồi ở chủ vị trên bàn dài, Minh Ý tiến vào, theo quy tắc ngồi bên tay phải hắn.
Chỉ là, hắn ngẩng đầu nhìn người bên cạnh nàng, nheo mắt: “Tư Đồ đại nhân giữ chức quan nhị phẩm, dù tuổi trẻ tài cao, cũng không nên ngồi ở đây chứ?”
Thành Triều Dương có nhiều quan viên nhất phẩm và trưởng giả, người như Tư Đồ Lĩnh thì tính là cái gì.
Tư Đồ Lĩnh chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Minh tỷ tỷ thân thể yếu nhược, các vị đại nhân ai có thể chăm sóc tỷ ấy? Tất nhiên là ta ngồi đây mới hợp lý.”
Thân thể yếu nhược? Vừa rồi còn cùng hắn đi dạo trên tường thành, hắn không thấy nàng yếu nhược chỗ nào.
Nhưng Tư Đồ Lĩnh đã ngồi xuống, mấy vị đại nhân khác cũng không có ý kiến gì, lần lượt ngồi xuống, Kỷ Bá Tể đành nuốt giận.
Chướng mắt.
Vừa tiễn một tên Chu Tử Hồng, giờ lại đến một tênTư Đồ Lĩnh, thật là nhìn ngang nhìn dọc gì cũng thấy không lọt mắt.
“Hôm nay chúng ta bàn về pháp trị của Lục thành, đây là những quy định trùng hợp có từ trước của từng thành trì, các vị cứ xem qua, nếu có dị nghị, hãy nêu ra.” Kỷ Bá Tể trầm giọng nói.
Mười mấy người ngồi trên bàn bắt đầu lật xem pháp trị, từng người lần lượt trình bày và phân tích.
Phần này rất dễ quyết định, vì là điều luật trùng lặp, nên chỉ trong hai canh giờ, mấy chục điều luật đã được thông qua.
Nhưng tiếp theo là bàn về những điều luật mâu thuẫn giữa các thành.
Vừa nói đến phần này, lời mở đầu của Kỷ Bá Tể vừa dứt, người của thành Thương Tuyết thành đã đập bàn đứng dậy: “Nữ nhân trong thành ta vốn ít, không cho chúng ta kết hôn với nữ nhân thành khác là muốn thành Thương Tuyết tuyệt tự sao?!”
Tư Đồ Lĩnh liếc nhìn gã: “Điều nào nói không cho các ngươi kết hôn với nữ nhân của thành khác?”
“Mua bán nữ nhân thì giết không tha— Điều này là ai định?” Người của thành Thương Tuyết giận dữ, “Nữ nhân trong thành trì bọn ta vốn là tài sản nên mới thông thương mua bán, nếu mua bán nữ nhân mà giết không tha, người trong thành ta làm sao kết hôn với nữ nhân thành khác?”
Minh Ý cười khẩy: “Theo lời ngươi nói, nữ nhân của năm thành còn lại đều phải đến thành Thương Tuyết thành để bị xem là hàng hóa mua bán?”
Người thành Thương Tuyết vừa thấy nàng liền bực: “Ta đã nói không muốn tham gia cuộc họp này, nữ tử có thể ngồi lên bàn thì là nơi nào đứng đắn, nói cũng toàn nói những lời hoang đường, chẳng có ý nghĩa gì!”
Nói xong, đứng dậy đẩy ghế định đi.
Kỷ Bá Tể cười mà như không: “Đàm đại nhân như này là không coi ta ra gì.”
Đàm Tông Hữu khựng lại, cứng người ngồi trở lại nhưng vẫn không phục: “Nữ nhân thành Thương Tuyết ngày càng ít, các gia tộc khó khăn trong việc duy trì nòi giống, đây là việc trọng đại của thành Thương Tuyết, ta không muốn nghe một nữ nhân nói nhảm.”
“Thành Thương Tuyết tại sao nữ nhân ít, khó duy trì nòi giống, chẳng phải do các ngươi thông thương mua bán nữ nhân gây ra sao?” Minh Ý nhấp ngụm trà, “Ta đang cứu thành Thương Tuyết của ngươi, ngươi lại còn nói lời xấu.”
“Ngươi nói… nói bậy!” Đàm Tông Hữu phẫn nộ, “Nữ nhân ít là do quy luật mạnh được yếu thua, liên quan gì đến mua bán.”
Minh Ý kiềm chế giận, nhẹ nhàng gõ bàn: “Mạnh được yếu thua? Ngươi dám chắc những nữ hài tử bị các ngươi dìm chết lớn lên nhất định yếu hơn nam nhân?”
“Nữ nhân sinh ra đã yếu hơn nam nhân, có gì sai?!” Đàm Tông Hữu đập mạnh bàn.
Kỷ Bá Tể mặt không biểu cảm, đứng dậy kéo ghế dịch sang bên.
Tần Thượng Vũ thắc mắc hắn làm vậy là có ý gì, sau đó lại thấy Xà Thiên Lân cũng xích ra, còn kéo tay ông: “Tránh xa chút đi.”
Mặc dù vô cùng khó hiểu nhưng vẫn tránh ra, Tần Thượng Vũ còn chưa kịp hỏi có chuyện gì thì lập tức nhìn thấy một Minh Vực màu trắng thuần được hạ xuống.