Nhập Thanh Vân

Chương 194: Luật pháp




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Minh Ý đứng trong Minh Vực nhìn Đàm Tông Hữu, mỉm cười nói: “Hôm nay nếu ngươi có thể làm tổn thương ta dù chỉ một sợi tóc, ta sẽ thừa nhận nữ tử sinh ra yếu hơn nam tử. Ngược lại, ngươi quỳ xuống gọi ta một tiếng bà cô.”

Đàm Tông Hữu đã nghe qua chuyện của Minh Ý, không muốn đánh nhau với nàng, nhưng động tác đứng dậy của nàng quá nhanh, khiến hắn cảm thấy khó mà rút lui được.

“Nữ nhân đúng là dễ xúc động, chuyện nghị sự này, ai muốn đánh nhau với ngươi, ngươi thắng cũng không đại diện cho việc nữ nhân khác có thể thắng.” Gã lẩm lẩm bẩm.

Minh Ý khinh thường nói hai chữ: “Phế vật.”

Mặt mày Đàm Tông Hữu đỏ bừng, tức giận nói: “Ngươi nói gì?”

“Ta nói từ trên xuống dưới nam nhân của thành Thương Tuyết đều phế vật. Trên không bảo vệ được lão mẫu, dưới không bảo vệ được thê nữ, miệng thì nói nữ tử vốn yếu, lại còn nài nỉ cầu xin nữ tử thành khác mua bán cho các ngươi. Không cho nữ anh cơ hội sống, còn có mặt mũi mà khóc lóc vì ít nữ tử.”

Minh Ý lạnh lùng nói: “Nữ tử ở thành Triều Dương sinh ra bình đẳng với nam tử, có thể đọc thi thư, học nguyên lực, cùng nam nhi đền đáp Thanh Vân Giới, bọn họ là ánh sáng mặt trời vĩnh viễn không bao giờ lặn, dựa vào cái gì phải bị bán đi Thương Tuyết, làm cái mẫu thai¹ không hề tôn nghiêm đó?”

¹ý chỉ tới thành Thương Tuyết chỉ để mang thai, việc quan trọng chỉ là “làm mẹ của thai nhi” chứ không phải làm một con người, huống chi là được bình đẳng.

“Ngươi… thành Triều Dương đặc biệt, ta có thể không bàn đến nữ nhân ở đó.” Đàm Tông Hữu hoảng loạn nhìn sang mấy người thành trì khác, “Nhưng ở những nơi khác, tất cả đều là các lão gia bình thường cai quản thành chủ, có thể thông cảm cho chúng ta chứ? Tại sao phải dùng quy định của một thành để ràng buộc năm thành khác?”

Trịnh Thiều đứng bên cạnh giơ tay: “Đừng lôi thành Phi Hoa chúng ta vào, thành Phi Hoa dĩ hoa vi mỹ², đương nhiên yêu quý nữ tử, cũng không muốn nữ tử bị bán đi làm mẫu thai.”

²Câu nói “以花为美” thể hiện quan điểm cho rằng hoa là biểu tượng của vẻ đẹp tự nhiên, mang đến niềm vui và sự thư giãn cho con người. Việc ngắm nhìn hoa có thể giúp con người giải tỏa căng thẳng, giảm bớt lo âu và nâng cao tinh thần.

“Thanhf Trục Nguyệt không thiếu chút tiền bán thân này, không bán nữ tử.”

“Thành Mộ Tinh là nơi đầu tiên phong nữ tửu làm Kim Thoa Đấu Giả, tự nhiên cũng không đồng ý cách làm của thành Thương Tuyết.”

Chỉ còn lại một thành Tân Thảo mơ hồ không tỏ thái độ, các thành trì khác đều đứng về phía Minh Ý. Không vì gì khác, chỉ vì nữ tử ở thành bọn họ cũng không nhiều, người thường cưới thê đã khó, làm sao còn dư để mua bán.

Đàm Tông Hữu tức điên: “Các… Các ngươi muốn dùng cách này ép thành Thương Tuyết chúng ta diệt vong, để chiếm lấy thành của chúng ta!”

“Đàm đại nhân nói sai rồi, hiện nay Lục thành đã thống nhất, có Bệ hạ tại thượng, sao lại nói đến chuyện chiếm hay không chiếm?” Tần Thượng Vũ cảnh cáo nhìn gã.

“Ta không quan tâm, dù sao ta cũng không chấp nhận điều này.” Gã thấy không ai giúp mình nói, liền làm lì.

Minh Ý thu Minh Vực, cười nhạt: “Đức hạnh.”

Ở thành Thương Tuyết, làm gì có nữ tử dám nói như vậy? Gân xanh trên mu bàn tay Đàm Tông Hữu đều nổi lên, trầm giọng nói: “Ta tưởng Bệ hạ triệu chúng ta đến lập pháp, là muốn sáu thành đều đồng thuận, nếu chỉ nghe một phía, thì không bằng trực tiếp ban hành pháp lệnh, gọi chúng ta đến làm gì.”

Nhìn thấy không có đánh nhau, Kỷ Bá Tể lại ngồi về chủ vị, nhàn nhạt nói: “Luật pháp cần các thành thực hành, nếu các ngươi không phục, ta ban hành cũng chỉ là vô ích mà thôi.”

Biết thế là tốt.

Đàm Tông Hữu cuối cùng cũng có chút tự tin, hằm hằm nhìn Minh Ý.

Nhưng còn chưa kịp nhìn nàng, Tư Đồ Lĩnh đã bước lên chặn trước, nhàn nhạt nói: “Thành chủ của ta không sai, nguyên nhân gốc rễ khiến nữ tử thành Thương Tuyết ít ỏi là vì các ngươi coi thường nữ tử, nên mỗi nhà mỗi cửa khi sinh ra hài tử, nam nhi được coi như trân bảo, còn nữ tử phần lớn bị dìm chết, ngày qua ngày, trong mười người lớn lên chỉ có một người là nữ tử.”

“Damd đại nhân cảm thấy mua bán có thể giải quyết vấn đề cấp bách của thành Thương Tuyết, các thành khác cũng có những gia đình nghèo khó vì tiền mà bán nữ nhi cho các ngươi. Nhưng sau khi bán đi thì sao? Mấy người nữ tử chịu được việc sinh sản tập trung? Đến lúc đó, chưa kịp sinh đã tự tìm đến cái chết, thành Thương Tuyết của các ngươi mất cả chì lẫn chài.”

Đàm Tông Hữu nghe mà đen mặt.

Tư Đồ Lĩnh rõ ràng đã điều tra tình hình thành Thương Tuyết của bọn họ, mỗi năm có hàng vạn nữ tử bị bắt tập trung sinh sản, nhưng chỉ một nửa sống sót đến lúc sinh hài tử, trong số đó lại có một nửa là nữ anh, phần lớn mẫu thân chọn tự sát cùng nữ nhi, chỉ chưa đến ba mươi phần trăm sống sót nuôi nam nhi trưởng thành.

Người sinh sản tập trung ngày càng giảm, ngươi của thành Thương Tuyết cũng ngày càng ít, cứ tiếp tục như vậy, bọn họ thực sự không thể giữ nổi thành.

“Ngươi nói nghe hay lắm, vậy có cách giải quyết không?” Gã trầm giọng hỏi.

Tư Đồ Lĩnh nói: “Cách không khó, chỉ cần ngừng việc sinh sản tập trung, các gia đình tự mình cưới gả, nữ tử không còn là hàng hóa để người ta sử dụng, quan phủ cũng không thể cưỡng đoạt dân nữ.”

“Thế thì sao? Sinh sản tập trung đã ngày càng thảm, để bọn họ tự mình cưới gả, nữ tử chẳng phải sẽ chạy mất sao?”

Minh Ý tức giận lườm gã: “Nếu có người nhốt ngươi lại đối đãi như súc vật, ngươi có chạy không? Nhưng nếu có người cho ngươi một mái nhà, cuộc sống thoải mái, ngươi có chạy không?”

“Nhưng mà nam tử thành Thương Tuyết rất đông, nữ tử lại ít, chia cho người này không đủ người kia, sẽ gây ra mâu thuẫn lớn.”

“Đã nói là tự mình cưới gả, có cưới được hay không phụ thuộc vào bản lĩnh của bọn họ, chỉ cần quan phủ không nhúng tay, trách nhiệm không rơi vào quan phủ.”

“Nhưng…”

“Đàm đại nhân hãy về suy nghĩ kỹ.” Kỷ Bá Tể giơ tay, “Dù sao cũng sẽ ở lại thành Triều Dương rất lâu, ngài có thể đi dạo quanh thành xem xét.”

Minh Ý gật đầu, suy nghĩ một lúc, lại không yên tâm bổ sung: “Trong thành của ta, lừa bán nữ tử là tội chết, đại nhân nhớ cho kỹ.”

Đàm Tông Hữu nhìn nàng thì vẫn thấy tức giận, một tiểu cô nương, ở giữa một đống đại lão gia lại dám khua tay múa chân, thật không có quy củ.

Nhưng, gã cũng không khỏi nghĩ, nếu nữ nhi mình còn sống, có thể sống như nàng, gã sẽ tự hào biết bao.

Sao mà Đàm Tông Hữu không thấy việc sinh sản tập trung tàn nhẫn chứ, gã cũng có nữ nhi, thậm chí khi nàng thành niên gã còn cố ý thả nàng đi để tránh bị quan binh bắt.

Nhưng mà, lệ thường thành trì đã như vậy, muốn thay đổi thực sự quá khó, không phải chỉ vài ba câu là có thể thay đổi suy nghĩ của mọi người.

Gã hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

Cuộc nghị sự kéo dài chạng vạng đến đêm khuya, bọn họ có nửa giờ để nghỉ ngơi.

Kỷ Bá Tể sờ tay vào bánh rán hành luôn được giữ ấm bằng nguyên lực trong lòng, liếc nhìn Minh Ý bên cạnh, suy nghĩ cách đưa cái bánh này cho nàng mà không có vẻ nịnh bợ.

Tuy nhiên, còn chưa kịp nghĩ ra, Tư Đồ Lĩnh đã bưng một chén tổ yến sữa bò đến trước mặt Minh Ý.

“Tỷ tỷ nếm thử đi, ta cố ý sai người hầm suốt cho tỷ tỷ đấy.” Y cười để lộ hai chiếc răng khểnh, “Nếu không đủ ngọt, ta đã chuẩn bị thêm mật ong.”

Minh Ý ngạc nhiên nhận lấy, thử một miếng: “Thứ này chuẩn bị khá phiền phức đấy.”

“Đúng vậy, ta tốn không ít công sức, nhưng nếu tỷ tỷ vui, thì không sao cả.” Hắn nhìn nàng ăn, háo hức hỏi, “Thế nào, ngon không?”

Minh Ý cười gật đầu, nhìn bát còn lại: “Ngươi cũng nếm thử đi.”

Tư Đồ Lĩnh mắt sáng rực, lập tức dùng thìa của nàng uống một ngụm, sau đó đưa lại: “Ừm, ngọt.”

Minh Ý ngẩn ngơ nhìn y, rồi lại nhìn thìa của mình.

🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Quả Quả là mèo đực hay mèo cái? (6 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.