Nhập Thanh Vân

Chương 196: Nàng ấy không giống




Trong cung có hàng nghìn hộ vệ có nguyên lực xanh lam trở lên, dù mỗi người chỉ đưa ra một ngón tay, ngọn lửa này cũng có thể dập tắt ngay lập tức.

Nhưng bọn họ không thể, không những không thể dùng nguyên lực, mà còn phải giả vờ như người bình thường vừa chạy vừa hét: “Cháy rồi! Cháy rồi!”

Cháy rồi mà chỉ hét lên thì có ích gì!

La Kiêu Dương mang chức trưởng hộ vệ, khóe miệng giật giật nhìn thấy Bệ hạ của bọn họ đang ở trên xe thú nhặt lấy tro bụi bôi lên mặt mình.

“Ta phải nhắc nhở ngài.” Hắn nói, “Ngọn lửa trong cung là do Tuần ma ma nướng khoai lang, Minh Ý chỉ cần hơi hỏi thăm một chút là biết ngay.”

“Nàng sẽ không hỏi đâu.” Kỷ Bá Tể làm một động tác, bôi tro bụi lên dưới mắt, tạo ra vẻ mặt tàn tạ vừa đủ, lại có vẻ đẹp yếu đuối, “Nàng còn mong không có liên quan gì đến cung của ta.”

“Biết vậy mà ngài vẫn cố tình đến.” La Kiêu Dương lẩm bẩm.

Lẩm bẩm nhưng mà hơi lớn tiếng một chút nên Kỷ Bá Tể vẫn nghe thấy. La Kiêu Dương hơi ngượng ngùng, vội vàng sửa lời: “Những nữ tử bình thường dễ đối phó, Minh cô nương không dễ dàng cúi đầu, Bệ Hạ làm đúng rồi.”

Kỷ Bá Tể nhìn tro đen trên đầu ngón tay, thản nhiên nói: “Trước đây ta cũng nghĩ như vậy, nàng không giống những nữ tử bình thường, rất khó cúi đầu nên ta mới tốn công giữ nàng lại.”

“Nhưng sau đó ta nhận ra ta sai rồi.”

“Ta muốn giữ nàng lại, từ đầu đến cuối đều vì trong lòng ta có nàng. Là ta dùng sai cách, nên mới đẩy nàng ra xa.”

Lần này ta sẽ không dùng bất kỳ thủ đoạn nào, nàng cần một tấm chân tình, ta sẽ cho nàng một tấm chân tình.

La Kiêu Dương kinh ngạc nhìn hắn.

Hai người cũng coi như chiến đấu bên nhau, hắn chưa bao giờ thấy Kỷ Bá Tể để lộ biểu cảm như vậy, như thể hắn đã đi đến bước đường cùng nhưng vẫn còn giữ một tia hy vọng.

Lúc đánh thành Trục Nguyệt cũng không khó khăn như vậy.

Sở Hà từng nói, Kỷ Bá Tể là người có hận thù rất nặng trong lòng, hắn sống nhờ thù hận, vừa đăng cơ đã giết không ít kẻ thù, bao gồm cả Tư thượng thành Mộ Tinh, hắn cũng không tha, có thể nói là Diêm Vương ở nhân gian.

Nhưng bây giờ La Kiêu Dương nhìn thấy hắn lại cảm thấy hắn chỉ là một đứa trẻ bất lực.

“Thực ra ngài đã có cả thiên hạ rồi, muốn tìm một người tương tự Minh cô nương cũng không khó lắm.” Hắn không nhịn được đưa ra ý kiến ngu ngốc.

“Ta cũng từng nghĩ như vậy.”

Vừa đăng cơ có người đã dày công tìm cho hắn một nữ tử có tám phần giống Minh Ý, thậm chí còn cố học theo tính cách của nàng.

Nhưng vẫn không giống.

Nàng không phải Minh Ý. Hắn muốn làm gì Minh Ý đều biết, chỉ cần một ánh mắt hay một động tác, nàng đã hiểu được ý định của hắn. Còn người khác, chỉ biết chờ chỉ thị của hắn.

Hắn cũng từng tức giận chính mình không thể giấu được bí mật gì trước mặt Minh Ý, điều đó là điều tối kỵ nhất đối với Đế Vương. Nhưng khi nàng thực sự không còn hứng thú với hắn nữa, hắn lại cảm thấy ngôi vị này chẳng có ý nghĩa gì, quá cô độc.

Bọn họ từng phối hợp ăn ý ở thành Mộ Tinh, làm điểm tựa cho nhau trên chiến trường ở thành Trục Nguyệt, cùng chung một tấm lá chắn dưới những đợt tấn công, từng làm gậy chống cho nhau khi bị thương.

Cả hai từng ngắm ngân hà lấp lánh ở thành Mộ Tinh, ngắm hoa bay đầy trời ở thành Phi Hoa, ngắm tuyết rơi tháng sáu ở thành Thương Tuyết, ngắm mặt trăng chiếu sáng ở thành Trục Nguyệt, và ngắm mặt trời xé mây ở thành Triều Dương.

Kỷ Bá Tể luôn cảm thấy cuộc đời mình cũng khá thú vị, nhưng khi nhìn kỹ lại, những phần thú vị này đều là khi có nàng.

Trước đây hắn nghĩ những lời ngon tiếng ngọt chính là yêu, sau này lại cho rằng tặng vàng bạc châu báu chính là yêu, đến giờ hắn mới nhận ra, những cảm xúc có thể cụ thể hóa thành một món đồ hay một hành động nào đó đều không gọi là yêu.

Tình yêu là một thứ quá to lớn, lớn đến mức bao trùm cả cuộc đời một con người, chỉ đến khi nắp quan tài đóng lại mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng. 

Xe thú lộc cộc tiến vào nội viện của Thành Chủ, La Kiêu Dương còn hơi ngơ ngác, hắn nhìn sâu vào Kỷ Bá Tể, hỏi: “Bao giờ Bệ hạ sẽ quay lại?”

“Rất nhanh thôi.” Hắn vén rèm xe, nheo mắt nhìn ra kiến trúc bên ngoài, “Khi ta quay về, các ngươi sẽ có Vương Hậu.”

La Kiêu Dương chớp mắt, nhìn người trước mặt tự tin như vậy, hắn cảm thấy như thể chiến thần bất bại Kỷ Bá Tể trên chiến trường đã trở lại.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc sau, hắn thấy Bệ hạ của họ yếu đuối ngã sang một bên, nắm lấy tay Bất Hưu để đứng vững, ho khan liên tục khi thấy Minh Ý vội vã đi tới.

La Kiêu Dương: “…”

“Bệ hạ?” Rõ ràng Minh Ý là vừa dậy, còn đang khoác áo ngoài, nhíu mày nhìn hắn, “Giữa đêm khuya, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Kỷ Bá Tể lau một vệt tro trên mặt, mệt mỏi nói: “Có người ý đồ hành thích, trong cung có gian tế, cung thất bị thiêu cháy, khụ khụ khụ—”

Minh Ý lập tức nghiêm mặt, vội vàng để người đưa hắn vào bên trong: “Pháp luật vừa mới định xong đã có người muốn hành thích, xem ra trong sáu thành còn nhiều người không hài lòng với sự thống nhất.”

“Ta đã lệnh cho Sở Hà và Phàn Diệu điều tra thêm, nhưng trong thời gian này, có lẽ phải làm phiền Thành Chủ.”

“Làm phiền thì không dám, nhiều đại điện ở đây vốn dĩ là do Bệ hạ bỏ tiền xây dựng, chỉ là…” Minh Ý hơi bối rối, “Các đại điện mới xây đều nằm ở hậu viện, với thân phận của Bệ hạ, ở hậu viện thì có lẽ…”

“Không sao.” Kỷ Bá Tể liếc nhìn nàng một cái, “Hậu viện của Thành Chủ nhiều người, náo nhiệt.”

Minh Ý cảm thấy hắn như đang châm biếm mình, nhưng khi nhìn kỹ thì ánh mắt của hắn lại rất trong sáng.

Nàng mím môi, đưa hắn đến cung điện mới xây – Tình Minh Điện.

Trong tất cả các cung điện mới xây, đây là cung điện lớn nhất và thoải mái nhất, ban đầu Minh Ý định ở đây nhưng hắn đã đến thì nàng để hắn ở lại một thời gian vậy.

Điểm tốt của cung điện này là gần Ý Khí Các của Chu Tử Hồng, nhưng điểm xấu cũng là gần Ý Khí Các của Chu Tử Hồng.

Minh Ý nói khẽ với Bất Hưu: “Ta ở Ý Khí Các không xa đây, có việc gì thì qua tìm ta.”

Bất Hưu nhìn về phía Ý Khí Các, thở dài: “Cô nương không ở lại với Bệ hạ một chút sao? Dù gì đêm nay ngài cũng bị hoảng sợ.”

 Nhếch môi, Minh Ý nhìn Bất Hưu: “Chủ tử nhà ngươi có thể bị hoảng sợ à?”

Câu nói này mà cũng nói được, cũng không phải người yếu đuối gì.

Bất Hưu lắc đầu: “Từ xưa đến nay, người kiên cường thường là những người khó được thương cảm nhất, nhưng nô tài nghĩ rằng, những đứa trẻ biết điều thì càng cần được cho kẹo nhiều hơn, cô nương chắc cũng hiểu điều này, phải không?

…Nghe qua thì có vẻ hợp lý, nhưng nghĩ kỹ Minh Ý vẫn thấy không cần thiết.

“Chu Tử Hồng sợ tối.” Nàng nói, “Ta phải về rồi.”

Nói xong, không đợi Bất Hưu nói thêm, nàng quay người bước đi.

Bất Hưu nhìn theo bóng lưng nàng, gãi đầu, bất lực quay lại, thì bị Kỷ Bá Tể ở sau làm cho giật mình.

“Ngài, ngài sao lại ra đây?”

“Có lẽ là không sợ bóng tối.” Hắn lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Minh Ý, “Ta trước đây có bao giờ đối xử với nàng như vậy không?”

Bất Hưu cười khờ khạo: “Trí nhớ nô tài không tốt.”

Trong đại điện đã thắp sáng đèn, Kỷ Bá Tể ngồi xuống ngạch cửa, nhẹ nhàng lau đi lớp bụi trên mặt, gương mặt ngược sáng, một mảnh tối tăm: “Nàng nhớ rất rõ, nhưng sao lại không nhớ ta không thể ngủ ngon giấc ở nơi xa lạ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.