—
Có lẽ là nhớ rõ, nhưng nói sao đây, bây giờ người ta không quan tâm hắn nữa.
Người không được quan tâm, có thói quen ra làm sao cũng không liên quan đến nàng.
Thầm thở dài một hơi, Bất Hưu không nói gì thêm.
Ở đằng xa, Ý Khí Các đèn đuốc sáng rực. Minh Ý đi ra ngoài một lúc rồi trở về lại nhìn thấy Chu Tử Hồng vốn đã đi ngủ đang đứng ở cửa chờ nàng.
Hắn chỉ mặc áo mỏng, đầu ngón tay đã hơi tái đi, Minh Ý nhíu mày, vội nắm tay hắn kéo vào trong: “Ra ngoài mà không biết khoác thêm xiêm y sao?”
“Ta lo cho Tư thượng.”
“Có gì to tát đâu, hắn đâu có ăn thịt người.” Minh Ý lắc đầu, đẩy hắn trở lại giường, lấy chăn đắp lên, “Không nói đến ta là Thành Chủ thành Triều Dương, chỉ nói đến nguyên lực thôi, ta cũng có thể ở trước mặt hắn toàn thân rút lui.”
Chu Tử Hồng nhìn nàng sâu sắc: “Còn về tình cảm thì sao?”
Lông mi khẽ run, Minh Ý cụp mắt: “Tình cảm gì chứ.”
“Hắn uy tôn giáng quý đến hậu viện Triều Dương này, chẳng lẽ không phải để nối lại tình xưa với Tư thượng sao?” Chu Tử Hồng mím môi, nói xong lại thấy hối hận, “Xin lỗi, ta đã cố gắng nhịn nhưng không nhịn nổi.”
Minh Ý bật cười, đưa tay chọc vào giữa mày hắn: “Ở hậu viện này, nói về ghen tuông, ngươi xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất.”
“Nhưng ngươi thực sự nghĩ nhiều rồi. Con người Kỷ Bá Tể trời sinh kiêu ngạo, nhất quyết sẽ không hạ mình trước ta, tối nay hắn qua đây chỉ vì trong cung có gian tế, phải bắt sạch rồi hắn mới có thể quay về.”
Chu Tử Hồng bĩu môi: “Ở đâu không ở, lại ở Tình Minh Điện.”
Gãi gãi tóc mai, Minh Ý cười gượng: “Ta sắp xếp đó.”
Người trên giường không ngạc nhiên mà trừng mắt nhìn nàng.
Minh Ý giơ hai tay lên: “Hắn bỏ tiền ra xây cung điện mới, chẳng lẽ lại để người ta ở chỗ cũ? Nếu truyền ra ngoài thì Thành Chủ năm thành khác cũng sẽ tố cáo ta. Gần đây vừa mới lập pháp, là thời buổi rối loạn, chúng ta nên tránh thêm phiền phức thì tránh, ngươi nói đúng không?”
“Tư thượng lúc nào cũng có lý.” Hắn quay lưng lại với nàng, “Chỉ có ta là nhỏ nhen không nghĩ đến đại cục.”
Minh Ý bị hắn chọc cười, vội vỗ vỗ lưng hắn để dỗ dành: “Ái khanh là người hiểu lòng người nhất, hợp viện trên dưới đều biết.”
Hắn hừ một tiếng, dừng lại một lúc, cuối cùng vẫn kéo nàng lên giường đắp chăn, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt cuẩ nàng, giọng khẽ khàng: “Nàng sưởi ấm đi.”
“Được.” Minh Ý cười đáp, cùng hắn đắp chung một cái chăn.
Nàng ở bên cạnh hắn ngủ rất ngon, chưa đến một nén nhang đã thở đều đặn. Nhưng đêm nay Chu Tử Hồng lại khó mà chợp mắt. Hắn có một dự cảm không tốt rằng sắp mất nàng.
Không chỉ hắn, vừa nghe Bệ hạ dọn đến ở một thời gian, sáng hôm sau, cả hậu viện đều bàn tán xôn xao.
“Đường đường là chủ của Lục thành, sao lại đến chỗ chúng ta.”
“Nếu nói hắn không có ý với Tư thượng, thì sáu nghìn bảy trăm hai mươi tám (6728) viên gạch trong nhà ta đều không tin.”
“Chúng ta còn đỡ, xem Lâm quý nhân kìa, đó mới thật sự là ma gặp quỷ, sợ đến run rẩy.”
Lâm quý nhân ngồi bên cạnh, sắc mặt không tốt nhưng vẫn cười khẩy: “Ngạch cửa chưa từng bị ai giẫm qua, cũng dám châm chọc ta.”
“Đúng thế, ngạch cửa của ngươi bị giẫm nhiều, mỗi lần không phải chưa đầy một nén nhang Tư thượng đã đi rồi sao?” Có người che miệng cười, “Hành động cũng nhanh nhẹn thật.”
Lâm quý nhân đập bàn đứng dậy, lập tức hạ Minh Vực động thủ.
Hôm nay là ngày thỉnh an theo thường lệ của hậu viện, nhưng Tư Đồ Lĩnh và Chu Tử Hồng , hai người nên nhận quà đều không đến nên nơi này nhanh chóng trở thành một mớ hỗn độn. Nam nhân mà, luôn thích động tay động chân, cung nhân thị nữ thấy cũng không can, chỉ để người đi thông báo cho Minh Ý.
Vì vậy, khi Minh Ý đang ngáp liên tục trình bày công việc với Kỷ Bá Tể thì nghe Bạch Anh nói: “Tư thượng, hậu viện đánh nhau rồi.”
Nàng giật bắn, nhanh chóng đứng lên qua loa chắp tay với Kỷ Bá Tể: “Thần có việc, Bệ hạ cứ dùng bữa trước.”
“Đợi đã.” Kỷ Bá Tể đưa thìa cháo cuối cùng vào miệng, chậm rãi nói, “Ta cùng ngươi đi.”
Đi làm gì chứ! Minh Ý nghiến răng, biết rằng hắn muốn xem náo nhiệt của nàng, nàng lập tức lạnh mặt không nói gì thêm, bước ra ngoài, đạp lên kiếm bay đi.
Thị nữ phía sau theo không kịp, chỉ có Kỷ Bá Tể dẫm lên kiếm bay song song với nàng. Minh Ý cố ý muốn thoát khỏi hắn, nhanh chóng tăng tốc. Ai ngờ, người này cũng không chịu thua, nàng nhanh thì hắn cũng nhanh theo, hai người đuổi nhau, chẳng mấy chốc bay xa ba dặm.
Mọi người đang cãi nhau trong Triều Càn Điện đều thấy Tư thượng ngự kiếm bay qua cửa, rồi lại ngự kiếm bay về.
“Xin lỗi.” Nàng thu kiếm lại, xụ mặt nói, “Bay quá đà rồi.”
Kỷ Bá Tể theo sau nàng vào cửa, mọi người sửng sốt, đành không cam lòng mà quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Bệ hạ, Tư thượng.”
“Miễn lễ.” Kỷ Bá Tể cũng không khách sáo, phất tay bảo bọn họ đứng dậy, rồi tự mình ngồi vào chủ vị.
Theo lý, Bệ hạ ngồi chủ vị là đúng, nhưng đây là hậu viện của Minh Ý, chủ vị thường là nàng hoặc Quý Tế của nàng ngồi, Bệ hạ ngồi đó là sao?
Ấy, không chỉ ngồi, mà hắn còn gọi Minh Ý: “Đứng đó làm gì, ban tọa.”
Minh Ý muốn nói lại thôi, lại thôi rồi lại muốn nói, cuối cùng cũng nuốt một ngụm tức giận ngồi xuống cạnh hắn.
“Nghe nói ở đây có đánh nhau.” Hắn cười tủm tỉm nói, “Đánh thắng có thưởng không?”
“Xin Bệ hạ thứ tội.” Lâm Hoàn là người đầu tiên quỳ xuống, “Nơi này có người dĩ hạ phạm thượng, không phải lỗi của kẻ tiểu nhân, cũng đã không còn đánh nhau nữa.”
Nhìn thấy hắn, Kỷ Bá Tể hứng thú: “Ngươi ngẩng đầu lên.”
Lâm Hoàn run rẩy, rất không muốn, nhưng vẫn nhắm mắt ngẩng đầu lên.
Kỷ Bá Tể nheo mắt đánh giá hắn một hồi, rồi sờ sờ cằm, quay đầu hỏi Minh Ý: “Ngươi có thấy hắn có vài phần giống ta không?”
Minh Ý cười giả tạo: “Bệ hạ quá khen, Lâm Hoàn tuy nhu nhược động lòng người, nhưng nào sánh được phong hoa của Bệ hạ.”
“Thật sao.” Hắn chặc lưỡi, “Ta còn tưởng ngươi là trong lòng có ta, nên mới thu hắn vào hậu viện.”
“Hiểu lầm.” Minh Ý nói, “Thần chỉ thấy hắn cô đơn không nơi nương tựa, có chút đáng thương.”
“Ta cũng cô đơn không nơi nương tựa.” Hắn cúi mắt, “Thành Chủ sao không thấy động lòng hai phần?”
Thu ánh mắt lại, Minh Ý nhìn ra cửa: “Thần không dám.”
Không khí có hơi ngượng ngùng, mọi người đứng trong điện đều không dám hé răng.
Lúc này Chu Tử Hồng bước vào cửa, nhìn thấy cảnh tượng trong điện, hắn cau mày rồi thả lỏng, bước chậm rãi tới hành lễ với Minh Ý: “Thần bận việc triều chính, đến muộn, xin Tư thượng thứ tội.”
Nhìn thấy hắn, sắc mặt Minh Ý tốt lên không ít: “Ái khanh miễn lễ, có phải pháp luật mới có vấn đề gì không?”
Chu Tử Hồng gật đầu: “Tư Đồ đại nhân đang đối phó với với mấy lão thần có ý kiến bên Hình Bộ, cũng không thể đến.”
“Mấy lão thần có ý kiến đó không cần nghĩ cũng biết là ai.” Một Tài Nhân lên tiếng, cau mày nói, “Mấy người đó, ngày nào cũng rêu rao vì thành Triều Dương cống hiến hết mình, nhưng lại sợ quyền uy của mình bị động chạm, bất cứ thứ gì bọn họ không quen thuộc đều không muốn chấp nhận.”
“Kêu Tô Hợp đi khuyên, hắn quen thuộc với mấy lão thần đó hơn.”
Minh Ý gật đầu, nhìn sang một tài nhân khác: “Tô Hợp, lát nữa ngươi ra ngoài một chuyến.”
“Vâng, Tư thượng.”