Nhập Thanh Vân

Chương 199: Có thể đứng cạnh nhau




Minh Ý nhanh chóng vận dụng nguyên lực của mình, nhưng kinh mạch của nàng cần một nén hương mới có thể khôi phục như thường, chỉ có thể tạm mượn thần khí, dùng chút nguyên lực rải rác để chống đỡ.

Chống đỡ đòn những đòn tấn công trực diện không khó, nhưng cùng lúc đó, nàng nhạy bén nhận ra ý đồ tập kích từ bên hông.

Sức mạnh nguyên lực của tập kích mạnh gấp đôi so với đòn tấn công trực diện, những người hộ vệ xung quanh không kịp phản ứng, nàng thầm kêu lên một tiếng “chết tiệt”, sau khi suy nghĩ nhanh chóng, nàng quyết định xoay người một góc, dù có bị thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Tuy nhiên, nàng còn chưa kịp xoay người, một đạo nguyên lực mạnh mẽ từ bên cạnh bao phủ lấy nàng, bảo vệ toàn bộ cơ thể nàng.

Đòn tấn công giáng xuống lá chắn, phát ra âm thanh rầm rầm. Minh Ý chớp mắt ngước lên nhìn thấy Kỷ Bá Tể một tay bảo vệ nàng, một tay trên không trung, bắt lấy kẻ tập kích kéo gã ra giữa sân và ném xuống, khiến gã gãy cả răng.

“To gan thật.” Kỷ Bá Tể mắt nheo lại, mang theo chút sát khí, “Người thành Triều Dương mà dám tấn công Thành Chủ của mình?”

Người dưới đất miệng đầy máu, đau đớn mà rên rỉ vài tiếng, không nói lời nào.

Kỷ Bá Tể không hiểu sao càng nghĩ càng giận, “Nếu không có nàng, thành Triều Dương này bây giờ có lẽ đã là đống hoang tàn, làm sao còn để ngươi làm những chuyện này. Không chút biết ơn Thành Chủ, ngược lại còn ăn cháo đá bát, như chó cắn chủ nhân!”

Nói xong, hắn nhấc tay lên rồi lại đè xuống, kẻ đó bị nhấc lên ném mạnh xuống đất lần nữa.

Mọi người xung quanh đều nghe rõ âm thanh xương gãy, nặng nề cứng đờ, khiến người nghe lạnh sống lưng.

Minh Ý nhanh chóng giơ tay ngăn cản, “Bệ hạ, hắn có tội, hãy giao cho Hình Bộ xử lý.”

Đánh chết người ngay trên phố cũng quá tàn bạo, danh tiếng sẽ không tốt.

Kỷ Bá Tể lườm nàng một cái, mím môi, rồi thu tay lại.

Minh Ý cười gượng, nhanh chóng ra lệnh cho người mang kẻ dưới đất đi đưa đến chỗ Tư Đồ Lĩnh, cũng bảo hộ vệ nhanh chóng bắt giữ những kẻ đã chạy trốn, sau đó Kỷ Bá Tể ra lệnh, “Giam người Thương Tuyết này vào lao ngục trong cung.”

Nếu để Minh Ý xử lý, Thành Chủ thành Thương Tuyết chắc chắn muốn đến phân xử, nhưng hắn tự mình ra tay, giam kẻ đó vào lao ngục trong cung thì Thành Chủ thành Thương Tuyết không có gì để nói.

Hai người này, mỗi người xử lý một bên, không cần bàn bạc nửa lời nhưng lại như đang phối hợp, hết sức ăn ý.

Chu Tử Hồng đứng phía sau bọn họ, khẽ nắm chặt tay.

Minh Ý và Kỷ Bá Tể đứng bên nhau, thật sự là thần tiên quyến lữ. Hình ảnh đó quá chói mắt, nhưng hắn không có cách nào, hắn không thể làm được những gì Kỷ Bá Tể có thể làm, thậm chí không thể bảo vệ Minh Ý chỉ bằng một tấm lá chắn.

Có một khoảnh khắc, Chu Tử Hồng cảm thấy hối hận, tại sao hắn chỉ biết đọc sách mà không biết sử dụng nguyên lực?

Minh Ý xử lý đám người đó xong, lại giao những nử tử bị bắt giữ cho người đi an trí tìm lại gia đình, quay lại thấy Chu Tử Hồng đứng im lặng một bên, đôi mắt cụp xuống rất đỗi buồn bã.

Nàng tò mò bước tới hỏi, “Không sao chứ?”

“Không sao.” Hắn hít một hơi sâu, ngước mắt lên nói, “Bữa tối của chúng ta chi bằng…”

“Chu đại nhân biết hưởng thụ cuộc sống đấy.” Kỷ Bá Tể bình thản nói, “Nhưng lời này nói quá sớm. Vụ việc ở bến tàu lớn thế này, nếu không xử lý tốt sẽ gây ra rạn nứt giữa thành Thương Tuyết và thành Triều Dương, Tư thượng các ngươi làm sao có thời gian ăn bữa tối.”

Chu Tử Hồng sững người, nhìn về phía Minh Ý, Minh Ý khó xử gãi đầu, “Đúng vậy, chúng ta có xung đột về pháp luật với thành Thương Tuyết, phải nghĩ cách giải quyết.”

“Tư thượng muốn cùng Bệ hạ đi nghị sự?” Đôi mắt hắn lại u buồn.

Minh Ý vỗ vai hắn, “Khi nào ta xong việc sẽ tìm ngươi.”

“Được.” Miễn cưỡng cười cười, hắn giương mắt, nhìn Minh Ý và Kỷ Bá Tể cùng lên xe thú.

Minh Ý bước vào thùng xe trước, Kỷ Bá Tể đứng trên càng xe đỡ cửa, còn quay đầu nhìn hắn một cái.

Ánh mắt đó mang theo sự khinh miệt cùng kiêu ngạo tự đắc, còn có sự thương hại từ trên cao nhìn xuống.

Sắc mặt Chu Tử Hồng tối sầm.

Trước đây hắn chưa từng nổi giận, nhưng lần này hắn thật sự tức giận, lại cảm thấy bất lực.

Minh Ý không phải là một nữ tử bình thường, nàng có thể nhất thời thích hắn, nhưng nếu xét về thực lực tương đương nàng, hắn không bao giờ có thể sánh được với Kỷ Bá Tể.

Hắn có thể làm gì đây?

Xe thú lăn bánh, hắn đứng ở bến tàu nhìn dòng người qua lại, chìm vào suy nghĩ.

Minh Ý nhìn bản đồ thành Thương Tuyết, nàng suy nghĩ, “Nói đúng ra chúng ta chưa từng chiếm được thành Thương Tuyết, là vì ngươi và Đại Tư của bọn họ có giao ước từ trước nên mới đạt được sự đồng thuận.”

“Trong hoàn cảnh lúc đó, đây là lựa chọn có lợi nhất nên việc bọn họ không hoàn toàn nghe lệnh cũng là điều dễ hiểu.”

Nàng nhìn vào bản đồ, còn Kỷ Bá Tể thì nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Đáng tiếc, bây giờ ta không có tâm trạng đi chinh chiến, bằng không, công thành Thương Tuyết lần nữa là lựa chọn tốt nhất.”

Minh Ý nhíu mày nhìn hắn: “Ta tưởng Bệ hạ ngừng chiến chỉ là kế hoãn binh.”

Kỷ Bá Tể không nói gì.

Đúng là kế hoãn binh, hắn đã liên tiếp tấn công nhiều thành trì, binh lực cũng có tổn thất, thêm vào đó là sự yêu cầu liên tục rút quân từ Tư thượng thành Mộ Tinh, làm cho lòng quân không ổn định, hắn chỉ có thể ngừng chiến.

Giờ đây đã thống nhất sáu thành, hắn chỉ cần tổ chức lại binh lực là có thể tái chiến, lần này hắn có trong tay binh lực từ ba thành, làm sao có thể thua được một thành Thương Tuyết.

Chỉ là…

Thở dài một tiếng, hắn cúi mắt: “Ta thường tự hỏi, ta muốn có thiên hạ này để làm gì.”

Minh Ý nhếch mép: “Vị trí tối cao, quyền lực tuyệt đối, chẳng phải người nam nhân nào cũng thích sao?”

“Nhưng có trong tay rồi cũng không thấy có gì hay ho.” Hắn ngả người ra sau, đặt hai tay lên sau gáy, “Ta và nàng khác nhau, nàng lòng mang thiên hạ, muốn nam nữ bình đẳng, muốn bá tánh an cư lạc nghiệp, còn ta cái gì cũng không nghĩ. Ngồi trên Đế vị cũng chỉ là hưởng thụ mấy chục năm, rồi giao lại cho người khác.”

Minh Ý chán ghét nhìn hắn. Một nguyên lực mạnh mẽ như vậy lại rơi vào tay một kẻ chán đời như thế này, thật uổng phí.

Nhưng mà, nàng cũng không thể nói gì, Đế vị là do hắn tự mình giành lấy, thiên hạ này giờ nằm trong tay hắn, hắn muốn thịnh thì thịnh, hắn muốn suy thì suy.

“Nếu người ngồi ở vị trí trên người này là nàng, nàng sẽ làm gì?” Hắn bất ngờ hỏi nàng.

Minh Ý đáp: “Tấn công thành Thương Tuyết, thống nhất hoàn toàn sáu thành, sau đó làm rõ lễ pháp, trọng nông thương, để nam nữ đều được sống như nhau.”

Ngừng một chút, nàng nhíu mày: “Đều là con người, chỉ là phân công khác nhau, đâu có cao thấp sang hèn.”

Nàng tràn đầy nhiệt huyết, Kỷ Bá Tể lười biếng nhìn nàng, nhẹ cười: “Được.”

“Gì mà được?” Nàng mơ hồ.

“Ý ta là, sẽ làm theo những gì nàng nói.” Hắn ngồi thẳng dậy, đặt hai tay lên đầu gối, “Ta không có gì muốn làm, vậy hãy hoàn thành những việc nàng muốn làm.”

Minh Ý kinh ngạc.

Trong ấn tượng của nàng, Kỷ Bá Tể không phải là người có lòng tốt như vậy, làm theo lời nàng, tấn công Thương Tuyết? Hắn phải một lần nữa mặc giáp ra trận, việc này có lợi gì cho hắn?

🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Giải mã Binary sau: 01110100 01110101 01100100 01101111 01101100 01101001 01101110 01101000 (8 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.