—
Kỷ Bá Tể nghe một hồi thì cảm thấy có gì đó không ổn.
Minh Ý và đám nam nhân này, người nào cũng đều có chức quan à? Gan nàng lớn thật đấy, dám để hậu viện can dự vào chính sự. Một buổi hành lễ vấn an ở hậu viện mà giống như triều hội.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, sau đó đám nam nhân này lại trở về bộ dáng ghen tuông tị nạnh. Người này nói Tư thượng đã lâu không đến thăm hắn, người kia thì nói Chu đại nhân thật là được sủng ái.
Chu Tử Hồng bước đến đứng cạnh Minh Ý, lạnh lùng nói: “Nơi đông người, lời ra tiếng vào.”
Minh Ý cười, vỗ nhẹ tay hắn rồi quay sang Kỷ Bá Tể: “Chưa chính thức giới thiệu, đây là Chu Tử Hồng, người của ta.”
Ngón tay Kỷ Bá Tể đặt trên tay vịn khẽ siết lại.
Hắn lười nhác ngẩng mắt, chạm phải ánh mắt châm biếm của Chu Tử Hồng, nhẹ nhàng cười khẩy: “Nghe danh đã lâu.”
Chu Tử Hồng cũng chắp tay chào, gật đầu: “Tư thượng bận rộn công việc, nếu Bệ hạ có việc, cũng có thể phân phó cho thần làm.”
Đừng có ngày nào cũng kéo người vào Tình Minh điện để nói chuyện.
“Thần rốt cuộc vẫn là thần, nhiều việc Tư thượng của ngươi làm được, ngươi làm không được.”
“Cũng đúng.” Chu Tử Hồng cười nhếch môi, “Ai dám không nghe lệnh của Bệ hạ chứ.”
Hắn cũng chỉ có thể dựa vào mệnh lệnh để khiến nàng gặp hắn, nếu không, Tư thượng cũng chẳng muốn nhìn hắn thêm lần nào.
Kỷ Bá Tể nghe ra được ý của hắn, khóe miệng khẽ nhếch xuống.
“Thời gian không còn sớm, các vị thỉnh an xong thì về làm việc của mình đi.” Minh Ý đứng lên, vẫy tay, rồi hành lễ với Kỷ Bá Tể, “Gần đây mậu dịch giữa thành Thương Tuyết và thành Triều Dương có nhiều xung đột, thần cũng phải đi xử lý công vụ.”
Người khác nói thế này thì chỉ là cái cớ, cứ để nàng đi là xong, nhưng Kỷ Bá Tể lại hỏi thêm một câu: “Xung đột gì?”
Minh Ý khựng lại, do dự một lúc, rồi nói: “Thương nhân Thương Tuyết vi phạm lệnh cấm, giấu nữ nhân trong hàng hóa mang ra khỏi thành bị bắt quả tang, xảy ra xung đột tại bến tàu.”
Ánh mắt trầm xuống, Kỷ Bá Tể đứng dậy: “Ta đi cùng ngươi.”
“Bệ hạ quyền cao chức trọng, xuất hành bất tiện, thần theo Tư thượng đi là được.” Chu Tử Hồng nói, “Việc này không phải lần đầu tiên xảy ra, thần đã quen thuộc.”
Nói rồi, hắn kéo Minh Ý ra cửa.
Kỷ Bá Tể nhìn bàn tay Chu Tử Hồng đặt lên cổ tay Minh Ý, khẽ nheo mắt.
Không thể tức giận, không thể mất bình tĩnh, bây giờ thậm chí hắn còn không có quyền giận dữ, chỉ có thể nhịn.
Hít sâu vài cái hắn đi theo sau, không quản hai người bọn họ đi nhanh thế nào cũng để Bất Hưu dắt xe ngựa đi theo sau.
Như Chu Tử Hồng đã nói, chuyện này đã không phải lần đầu tiên xảy ra, đặc biệt là sau khi pháp luật mới ban hành, những người này dường như muốn thách thức thành Triều Dương, trong một thuyền hàng hóa đã giấu hơn hai trăm nữ tử.
Minh Ý vừa đến bến tàu thì tức đến run tay, nhiều nữ nhân trong số này rõ ràng là bị cưỡng đoạt, trên người mặc quần áo đắt tiền, cố gắng giãy giụa đến mức cổ tay bị dây thừng siết chặt đến rách da chảy máu.
Những thương nhân bị bắt vẫn không phục, ngẩng đầu hét lớn: “Luật pháp của thành Triều Dương, dựa vào gì để xử phạt người thành Thương Tuyết chúng ta?”
Minh Ý tiến lên cho gã một cú đấm, đánh gãy hai cái răng, người cũng ngã vật sang một bên.
“Tư thượng.” Chu Tử Hồng vội ngăn nàng lại, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không thể.”
Người này nói không sai, luật pháp thành Triều Dương thực sự không thể xử phạt người thành Thương Tuyết. Trước đây, bọn họ chỉ lén lút giải cứu người, làm cho những thương nhân này thiệt thòi. Nếu đưa ra ánh sáng, ngược lại lại khó giải quyết.
“Đánh người? Ngươi đường đường là Thành Chủ thành Triều Dương, lại đi ức hiếp một thương nhân thành Thương Tuyết?” Gã đứng dậy, miệng lúng búng máu, giơ tay la lớn, “Các thương nhân thành Thương Tuyết nhìn kỹ đi, thành Triều Dương không muốn giao thương với chúng ta, chúng ta đến đây chỉ để bị đánh vô cớ!”
Thành Thương Tuyết là một thành mậu dịch lớn, thành Triều Dương cũng vậy, khác biệt ở chỗ Triều Dương dựa vào thương nhân để kiếm lời, còn Thương Tuyết sống nhờ vào sản phẩm do thành trì bọn họ sản xuất. Nếu không giao thương với thành Thương Tuyết, lợi ích của nhiều người dân thành Triều Dương sẽ bị ảnh hưởng.
Xung quanh các thương nhân thành Thương Tuyết cũng bắt đầu phẫn nộ, Minh Ý lạnh lùng cười: “Vô cớ? Ngươi cướp thê nữ của thành Triều Dương ta, biến hơn hai trăm sinh mạng thành hàng hóa, đó gọi là vô cớ? Nếu ngươi dám nói một chữ, ta sẽ ngay lập tức đi đến thành Thương Tuyết của ngươi, bắt cả thúc bá chất nhi của ngươi, bán đi thành Mộ Tinh làm nô lệ.”
Người dân thành Triều Dương xung quanh cũng chửi bới: “Bắt cóc thê nữ người khác đáng bị trời đánh!”
“Ngươi chẳng phải được nương ngươi sinh ra sao? Không coi nữ nhân là người à?”
“Nếu ngươi nói luật pháp của thành Triều Dương không quản được ngươi, cũng được, nhưng luật pháp có thể bảo vệ người dân thành Triều Dương ta, ngươi giam giữ bá tánh vô tội của ta, ta có quyền giải cứu bọn họ.” Minh Ý vung tay, các hộ vệ phía sau liền tiến lên, lần lượt cởi trói cho những nữ tử bị nhốt trong xe.
Các thương nhân thành Thương Tuyết giận dữ: “Mậu dịch lui tới, có mua có bán, những người này đều là ta đã trả tiền, là đồ của ta, ngươi dựa vào gì mà lấy đi? Ta sẽ về tố cáo ngươi, ta sẽ để Tư thượng của chúng ta tố cáo ngươi lên trước mặt Bệ hạ!”
“Ở đây này, không cần phải về mà phiền phức như vậy.” Từ phía sau đám đông, có người khẽ nói, giọng nói lan tỏa khắp bến tàu.
Mọi người ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Chủ của Lục thành đứng trên càng xe thú, lười biếng vẫy tay về phía người Thương Tuyết kia.
Đây chính là chiến thần trong truyền thuyết, dù hiện giờ khoác trên mình bộ áo lụa quý giá, cũng không thể che giấu nổi khí thế hùng vĩ của hắn.
Bá tánh đồng loạt quỳ xuống hành lễ, Minh Ý và Chu Tử Hồng cũng chắp tay nhường đường.
Kỷ Bá Tể xuống xe đi đến trước mặt bọn họ, nhìn thương nhân Thương Tuyết đang có phần hoảng sợ, mỉm cười nói: “Trong hội nghị, sứ thần của các ngươi đã van xin đủ điều, ta mới cho phép hắn giữ nguyên luật pháp tại thành Thương Tuyết, nhưng xem ra hắn không thực hiện được lời hứa của mình với ta.”
“Bệ hạ, Bệ hạ, là nàng…”
“Nhập gia tùy tục, đến nơi nào làm việc thì phải tuân theo quy tắc của nơi đó. Thành Chủ thành Triều Dương không hề sai, dù Thành Chủ của các ngươi có đến đây, thì cũng là các ngươi không có lý.” Hắn dịu dàng nói, “Ta thay mặt các ngươi cầu xin Thành Chủ thành Triều Dương tha tội, miễn cho các ngươi tội chết, chỉ ngồi tù hai năm, việc này coi như xong, ngươi thấy thế nào?”
Thương nhân thành Thương Tuyết không thể hiểu nổi: “Ta còn phải ngồi tù?”
“Đây đã là pháp ngoại khai ân rồi, nếu bắt được người thành Triều Dương đã bán những người này cho các ngươi, thì chắc chắn sẽ phải chém đầu ngay lập tức.”
Nói xong, hắn mỉm cười nhìn lướt qua đám đông xung quanh, gặp vài người có vẻ mặt không thoải mái, liền dừng mắt lại nhìn lâu hơn một chút.
Kết quả, chỉ nhìn vài cái thôi, những người đó đã hoảng sợ, vội vã muốn chạy trốn.
“Bắt chúng lại.” Minh Ý lạnh lùng ra lệnh.
Hộ vệ ra tay như điện, lập tức bắt giữ bọn họ, nhưng những kẻ làm việc này đều là những kẻ tàn ác, thấy mình bị lộ, không quản gì nữa liền vung vũ khí về phía Minh Ý.
Chu Tử Hồng đứng ngay sau Minh Ý, nhưng hắn không biết dùng nguyên lực, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng đó bay đến trước mặt Tư Thượng.