—
Chu Tử Hồng mỉm cười đi chuẩn bị các vật dụng cho lễ thành hôn, Minh Ý một mình quay về chủ điện, trên đường gặp Kỷ Bá Tể đang ra ngoài thưởng hoa.
Tâm trạng của hắn dường như rất tốt, vừa nhìn thấy nàng liền cười: “Ngươi lần trước đã hứa với ta sẽ cùng ta mặc bộ long phượng bào bằng dệt lụa hoa.”
Minh Ý cũng cười, vẻ mặt cà lơ phất phơ: “Đúng vậy, đã gửi hai cuộn đến Tình Minh Điện của Bệ hạ rồi, ngài không nhận được à?”
“Nhận được rồi.” Hắn cong môi, “Còn của nàng thì sao?”
“Của ta cũng đã phân phó người đi làm rồi.” Minh Ý ngáp một cái, lười biếng nói, “Sắp xuất chinh rồi, thật khó cho Bệ hạ vẫn còn nhớ chuyện này.”
“Chuyện của ngươi, ta luôn ghi nhớ.” Hắn nhìn nàng thật sâu, đột nhiên hạ giọng nói, “Chỉ là ngươi không còn nhớ đến ta nữa.”
“Sao có thể chứ.” Minh Ý cười, “Bệ hạ thiên nhân chi tư1, có thể áp hoa thơm cỏ lại hậu viện của ta, trong lòng ta sao có thể không có ngài.”
1là một thành ngữ tiếng Hán có nghĩa là vẻ đẹp phi phàm, như tiên tử hạ phàm. Thành ngữ này thường được sử dụng để mô tả vẻ đẹp hoàn hảo, xuất chúng của một người, vượt xa vẻ đẹp của con người bình thường.
Nếu như trước đây, nàng chắc chắn không thể nói ra những lời này, nhưng bây giờ nàng cảm thấy phong cách mở miệng là nói dối của Kỷ Bá Tể cũng khá tốt, hai người không cần phải căng thẳng, trêu đùa nhau vài câu, ai cũng không để tâm, cũng khá thoải mái.
Quả nhiên, người đối diện nghe xong, lông mày dịu xuống, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn: “Thật sao?”
“Làm sao ta có thể lừa Bệ hạ, nếu không phải quyền lực của Bệ hạ quá lớn, ta cũng muốn ngài vào hậu viện của ta.” Nàng hừ một tiếng cười.
Kỷ Bá Tể nhìn nàng thật sâu, đột nhiên bước lên một bước, cúi đầu sát gần nàng: “Ngươi nghĩ rằng tại sao cung điện của ta lại bị cháy trong mấy tháng?”
Minh Ý giật mình, vô thức lùi lại, nhưng eo đã bị hắn ôm lấy: “Ta đã ở trong hậu viện của ngươi rồi, nhưng tại sao ngươi không lật thẻ của ta?”
“…” Cũng phải cần người phủ Nội Vụ2 dám đem tên hắn viết lên lục đầu bài3 chứ.
2Nội vụ phủ là một cơ quan quan trọng trong triều đình của các quốc gia phong kiến, đặc biệt là ở Trung Quốc và Việt Nam. Đây là một cơ quan quản lý tài sản, vật dụng cho Hoàng đế và hoàng gia tại nội cung.
3Lục đầu bài trong ngữ cảnh này đề cập đến sổ danh sách những người được chọn vào cung để phục vụ. Việc được ghi tên lên thẻ đầu bài xanh là một vinh dự lớn, vì nó đồng nghĩa với việc được vào cung làm việc cho hoàng đế và gia đình hoàng gia.
Minh Ý gạt tay hắn ra, lùi lại hai bước, thầm tự phê bình bản thân rằng kỹ năng trêu ghẹo của mình vẫn chưa đủ, nhìn cách người ta làm, một chạm, hai nhìn, ba nói nhỏ, trêu ghẹo người khác thật trôi chảy, nàng vẫn phải học hỏi nhiều hơn.
Nhướng mày lên, nàng cũng nhìn hắn: “Làm phiền ngài ghi tên lên đó, tối nay ta sẽ lật. Chỉ có điều— Dạo này ta chỉ thích loại như Chu Tử Hồng, da thịt mềm mại, vòng eo mảnh khảnh, Bệ hạ thế này chưa chắc ta đã nuốt trôi.”
Sắc mặt người trước mắt này ngay lập tức đen lại.
Minh Ý vui vẻ, tâm trạng cực kỳ tốt thổi một tiếng huýt sáo, vượt qua hắn rồi tiếp tục đi về phía trước.
Kỷ Bá Tể đứng yên tại chỗ, một lúc lâu vẫn không hoàn hồn.
“Bệ hạ?” Bất Hưu lo lắng đỡ lấy hắn.
Mất một lúc mới thở được, hắn quay lại nhìn theo hướng Minh Ý rời đi, khẽ hỏi Bất Hưu: “Trước đây ta cũng làm người khác tức giận giống nàng sao?”
Bất Hưu cười gượng: “Ngài và Minh cô nương luôn ngang tài ngang sức.”
Tuy là chưa từng nói những lời như vậy với Minh cô nương, nhưng với người khác thì không ít. Trước kia, quý môn chi nữ của thành Mộ Tinh rất thích vẻ ngoài của hắn, nhưng cũng cực kỳ ghét cái miệng của hắn, không phải không có lý do.
Hít một hơi thật sâu, Kỷ Bá Tể cười khổ: “Thôi đi, coi như là trả nợ.”
Chỉ cần nàng còn chịu cho hắn cơ hội để bù đắp bằng một cuộc hôn sự, thì gì cũng được.
Trước kia hắn thật sự không thích thành hôn, như thể một người sống bị trói buộc vào một cột đá, chẳng thể đi đâu được, cái gì cũng không thể làm, ngay cả muốn đi hoa lâu uống một ly rượu cũng phải về đối mặt với một khóc hai nháo ba thắt cổ, nghĩ thôi đã thấy ngột ngạt.
Nhưng hiện tại, hắn bỗng thấy thành thân là một điều tuyệt vời, có thể giữ nàng luôn ở bên cạnh, có thể nhìn thấy nàng khi mở mắt, cũng như nhìn thấy trước khi ngủ, có thể cùng nàng ăn ba bữa một ngày, bốn mùa một năm.
Hắn đã chán ngấy cuộc sống xa hoa bên ngoài, cũng thấy ngày qua ngày quá khó khăn. Giờ đây, hắn chỉ muốn ở bên nàng, ăn cơm nhà, cùng lo lắng về những chuyện nhỏ nhặt, rồi cùng vui mừng khi có được bảo bối gì đó.
Cảm giác có được thứ tốt mà quay đầu lại không thấy ai để chia sẻ thật sự còn đáng sợ hơn bất cứ điều gì.
“Ngươi chắc chắn Minh Ý muốn thành hôn với ngươi chứ?” Ngôn Tiếu vừa mài dược liệu vừa nhướng mày hỏi hắn.
Kỷ Bá Tể phất phất ống tay áo: “Tất nhiên là chắc chắn rồi, mấy cuộn dệt lụa hoa đó chính là ta tạo cơ hội cho nàng xuống nước, ai ngờ nàng lập tức đồng ý, hừm, ngươi cũng biết chúng ta đã giằng co lâu như vậy rồi, cũng nên thành hôn thôi.”
Ngôn Tiếu cười nhạt: “Nhưng ta nhớ ngươi từng chỉ thiên thề rằng cả đời này không bao giờ chịu trói buộc vào một cái cây.”
“Ngươi mới là cây, cả nhà ngươi đều là cây.” Hắn nheo mắt, chống cằm cười, “Minh Ý là ánh sáng mặt trời vĩnh viễn không bao giờ lặn.”
Ngôn Tiếu: “…”
Thật là cảm ơn hắn từ sáng sớm đã đến làm cho người khác nổi da gà khắp người.
“Chuyện của công chúa Hòa Luân đã xử lý xong chưa?” Ngôn Tiếu lại hỏi.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Kỷ Bá Tể hờ hững: “Tiền Tư thượng thành Triều Dương vừa qua đời vào tháng trước, Hiền Vương muốn kế vị, ta cho người ngăn lại, hắn bây giờ rất sốt ruột, chỉ có thể nghe theo ta, không những đưa Hòa Luân về mà còn hủy bỏ hôn sự, để Hòa Luân tái giá.”
“Ừm?” Ngôn Tiếu cảm thấy rất bất ngờ, “Sao hắn lại đồng ý? Có Hòa Luân liên hôn với ngươi, đó là quân bài lướn nhất.”
“Quân bài đó hắn không dùng được.” Kỷ Bá Tể cười nhạt, “Chi tử của Bình Vương vẫn còn sống, nếu hắn cố ý chống đối ta, ta có thể nâng đỡ ấu tử kế vị, đến lúc đó hắn sẽ chẳng được gì.”
Hắn hận Bình Vương, nên không bao giờ để hài tử của Bình Vương kế vị, đó chỉ là quân bài để hắn khống chế Hiền Vương.
Ngôn Tiếu cảm thấy Kỷ Bá Tể thật giống thần, vừa có thể vì chuyện của Minh Ý mà bận tâm hết lòng, vừa có thể kiểm soát tốt các tình hình, như thể có tám cái đầu, cái gì cũng nghĩ thấu đáo, khiến người ta muốn nói hắn mải mê tình ái cũng không được.
“Ngươi cũng không cần quá bận tâm chuyện của Hòa Luân, nàng ta vốn dĩ cũng có người trong lòng, ban đầu nhất quyết cưới ngươi cũng chỉ vì quyền thế làm mờ mắt.” Ngôn Tiếu nói, “Ngươi đã vắng vẻ nàng ta trong cung lâu như vậy, nàng ta tự mình đã hiểu ra, trước đó còn hỏi y nữ có thuốc giả chết không, nàng ta muốn rời khỏi nơi ăn thịt người đó.”
Kỷ Bá Tể nheo mắt: “Ta để ý đến nàng ta khi nào?”
“Vậy sao mỗi lần nhắc đến nàng ta ngươi lại có dáng vẻ này?” Ngôn Tiếu nhướn mày, “Không phải sợ nàng ta tìm cơ hội gây khó dễ à?”
“Không phải.” Hắn lạnh lùng nói, “Ta chỉ là mỗi lần nhìn thấy nàng ta đều nghĩ đến cái đại hôn không vui đó.”
Hôn sự vốn dĩ đã phức tạp, nếu không cưới người mình yêu, toàn bộ nghi lễ sẽ giống như một sự tra tấn, dù cũng có những chỗ cảm động, nhưng chỉ cần nghĩ người đứng bên kia không phải là Minh Ý, hắn liền cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.
May thay, hắn vẫn còn cơ hội bù đắp.
“Ngươi nhớ đến lúc đó phải tới.” Hắn đưa thiệp cho Ngôn Tiếu, “Ta giữ cho ngươi chỗ ngồi tốt.”
Nhìn vào ngày trên thiệp, Ngôn Tiếu “ưm” một tiếng, hắn thật biết chọn, chọn đúng hai ngày trước khi xuất chinh, như vậy vừa bái đường xong hai người sẽ cùng nhau ra chiến trường, không cần về lại hậu viện của nàng để nhìn đám nam nhân kia.
Miệng nói không để ý đến chuyện Minh Ý có tam cung lục viện, dù sao thì cũng là lỗi của hắn trước, nhưng nhìn Kỷ Bá Tể này bụng dạ nhỏ nhen, không biết trong bóng tối đã đập vỡ bao nhiêu hũ giấm, thật khó cho hắn, vậy mà cũng nhịn được.